Mộc Nhân
Ngày hiện diện khi đêm vắng mặt
bóng tối bao trùm lúc ánh sáng lùi đi
Tiếng cười vang khi nỗi sợ chẳng là gì
sự yếu đuối hiện ra lúc thiếu lòng can đảm
U mê là khi cái nhìn mù quáng
ủ dột bao trùm, cảm xúc bay xa
Vắng đi đôi môi, lời không thể thốt ra
em là nàng thơ xin đừng trốn tránh
Vắng mặt nhau khiến trái tim nguội lạnh
anh ngạt dần, khi không thể hít thở từ em
Vô vàn ngôn từ, ngột ngạt cõi đêm
Vắng bóng em,
anh nghẽn trong tiền kiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét