Mộc Nhân
Nhắc đến Xuân Quỳnh, người ta thường nghĩ tới những vần thơ nhẹ nhàng,
sâu lắng, trong trẻo, giàu yêu thương. Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh trong chương trình Ngữ văn 7, tập I là một trong
những bài thơ như thế. Những câu thơ sáng trong, đằm lắng mang cả kỉ niệm tuổi thơ mộc
mạc khiến chúng ta nhớ mãi:
Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
" Cục... cục tác cục ta"
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái tơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng.
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng:
- Gà đẻ mà mậy nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối cùng bán gà
Cháu được quần áo mới
Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh chúc bâu
Đi qua nghe sột soạt
Tiếng gà trưa
Mang bao niềm hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng.
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
" Cục... cục tác cục ta"
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái tơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng.
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng:
- Gà đẻ mà mậy nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối cùng bán gà
Cháu được quần áo mới
Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh chúc bâu
Đi qua nghe sột soạt
Tiếng gà trưa
Mang bao niềm hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng.
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ
***
Bài thơ là phút lắng lòng của người chiến sĩ trên chặng đường hành quân
mệt mỏi. Lúc dừng chân bên thôn xóm yên bình, vẳng nghe tiếng gà nhảy ổ quen
thuộc của làng quê, người chiến sĩ để lòng mình cuốn vào âm thanh ấy và trải ra
mênh mông theo sức lan tỏa của nó.
“Tiếng gà trưa” đã gây ấn tượng và sự chú ý cho người đọc ngay từ cái
nhan đề. Tiếng gà buổi trưa không còn là âm thanh mới lạ trong thi ca nữa. Từ tiếng
gà trống gáy ban trưa trong thơ Lưu Trọng Lư:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song
Xao xác gà trưa gáy não nùng
Lòng rượi buồn theo thời dĩ
vãng
Chập chờn sống lại những ngày không…”
(Nắng mới)
đến tiếng gà
mái tục tác nhảy ổ của Xuân Quỳnh đều là những âm thanh khởi phát tứ thơ, nối
kết dòng cảm xúc, liên tưởng để rồi chúng ta phải nhớ, phải yêu. Tiếng gà trưa
vừa cụ thể hoá cảm xúc vừa thâu tóm được thi tứ.
Tình huống bộc lộ mạch cảm xúc trong bài thơ thật cụ thể: người chiến
sĩ trên chặng đường hành quân mệt mỏi, lúc dừng chân bên thôn xóm yên bình,
vẳng nghe tiếng gà nhảy ổ quen thuộc của làng quê, mà lòng cuốn vào âm thanh ấy
và rồi trải ra mênh mông theo sức lan tỏa của nó. Dòng hồi tưởng bắt đầu từ âm
thanh ấy, những kỉ niệm ùa về, sống động như đang hiện ra trước mắt:
Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
" Cục... cục tác cục ta"
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
" Cục... cục tác cục ta"
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Động từ “nghe” được lặp lại, tạo
sự lan tỏa của âm thanh tiếng gà không chỉ là mở ra theo chiều rộng không gian
mà là sự chuyển động theo chiều sâu của cảm xúc. Đầu tiên là sự thay đổi của
ngoại cảnh: Nghe xao động nắng trưa, sau đó là sự xâm lấn vào cảm giác: Nghe
bàn chân đỡ mỏi và cuối cùng là sự thấm sâu trong tâm hồn: Nghe gọi về tuổi
thơ. Điệp từ nghe cùng biện pháp ẩn
dụ chuyển đổi cảm giác đã diễn tả tinh tế diễn biến cảm xúc ấy trong tâm hồn
người chiến sĩ. Tiếng gà mở đầu bài thơ là một âm thanh của thực tại, vẳng đến
từ nơi nào đó trong xóm nhỏ. Nhưng đến cuối khổ, nó đã trở thành âm thanh vọng
về từ kí ức, khi người chiến sĩ chìm trong giây phút trầm lắng để thả hồn miên
man theo tiếng gọi tuổi thơ.
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng
Nhân vật trữ tình đã ngược dòng thời gian để trải nghiệm lại những cảm
xúc trẻ thơ trong sáng. Đó là niềm thích thú khi nâng niu ổ trứng hồng ấm áp,
là niềm vui say khi ngắm nhìn không chán mắt màu hoa, màu nắng trên mình mỗi
chú gà đẹp như trong tranh. Từ hình ảnh đàn gà và ổ trứng, người bà xuất hiện
trong sự kết nối tự nhiên của mạch cảm xúc, kí ức về những năm tháng tuổi thơ
của người cháu.
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
- Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Tất cả những tái hiện về ngôn
ngữ, hình ảnh người bà đều hiện lên trong niềm xúc động của người cháu khi được
sống lại trong tình yêu thương và sự chăm chút của bà. Những mảnh kí ức ấy có
kỉ niệm thơ dại tò mò xem gà đẻ trứng bị bà mắng, có cả một tuổi thơ sống trong
sự tần tảo, chắt chiu, hi sinh quên mình của bà:
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông đến
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới
Sự kéo dài của chuỗi thời gian
“cứ hàng năm hàng năm” cũng là sự lặp lại của bao nỗi lo âu, mong mỏi đã dệt
nên đời bà. Bà đổi những lo âu, mong mỏi và chắt chiu ấy chỉ để lấy nụ cười
được bộ quần áo mới của đứa cháu nhờ tiền bán gà mà có. Đó là món quà gói trọn
tình cảm yêu thương và hi sinh của bà nên ấm áp và thiêng liêng vô cùng.
Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt
Những câu thơ giản dị mà dồn nén
bao cảm xúc. Đó không chỉ là niềm vui trong quá khứ của đứa cháu nhỏ được quà
mà còn là niềm xúc động rưng rưng trong hiện tại của người chiến sĩ khi thấm
thía tình cảm của người bà thân thương.
Tiếng gà, ổ trứng và niềm hạnh
phúc mà bà mang lại đã trở thành suối nguồn yêu thương nuôi dưỡng và ghi dấu
trong tâm hồn người cháu:
Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về
nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng
Hạnh phúc tuổi ấu thơ trong tình
thương yêu bao la của người bà gắn với hình ảnh ổ trứng hồng không thể nào kể
hết. Tất cả khắc in đậm nét trong lòng ngay từ tuổi dại thơ hồn nhiên. Hạnh
phúc ngập tràn đến mức đi cả vào giấc ngủ của cháu mà thành Giấc ngủ hồng sắc trứng. Không có những
niềm hạnh phúc ngập tràn ấy chắc chắn cái âm thanh “Cục… cục tác cục ta” hết sức bình thường chẳng thể làm xao động
tâm hồn người chiến sĩ.
Từ những giấc ngủ bình yên được
ru bởi tiếng gà Tiếng gà trưa/ Mang bao
nhiêu hạnh phúc đến bếp lửa tình bà “Ôi
kỳ lạ và thiêng liêng - bếp lửa!” trong thơ Bằng Việt đã gói gắm niềm
hạnh phúc trẻ thơ có hình ảnh người bà và những kỉ niệm tuổi thơ. Những điều ấy
đã đi sâu vào tâm thức và trở thành một phần thiêng liêng trong lòng người
cháu. Đó chính là một động lực mạnh mẽ để người chiến sĩ hôm nay quyết tâm chắc
tay súng.
Khổ thơ cuối, mạch cảm xúc quay
trở lại hiện tại một cách tự nhiên bởi chính mối liên hệ sâu sắc ấy:
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ.
Giọng thơ vẫn nhẹ nhàng nhưng mỗi
lần điệp từ vì được lặp lại, dường như cảm xúc lại lắng sâu thêm để tìm về với
ngọn nguồn gần gũi và thiêng liêng nhất. Những yếu tố tạo nên động lực của lòng
quyết tâm chiến đấu ở người cháu qua từng dòng thơ mỗi lúc một thu hẹp lại về
phạm vi: Tổ quốc - xóm làng - người bà - tiếng gà, ổ trứng đã nói lên một quy
luật tình cảm vô cùng giản dị: tình cảm gia đình làm sâu sắc thêm tình yêu quê
hương, đất nước và sự thống nhất giữa hai tình cảm cao đẹp này là cội nguồn sức
mạnh tinh thần của mỗi người lính.
Lòng yêu nước cũng không phải là
cái gì xa xôi, lớn lao hay trừu tượng. Đó có thể chỉ là yêu một bếp lửa ấp iu
như Bằng Việt; yêu một tiếng gà cục tác, một ổ rơm trứng hồng như Xuân Quỳnh...
Nên ở một góc độ nào đó, sự thu hẹp phạm vi ở khổ thơ cuối là cách thức cụ thể
hóa lòng yêu nước, làm nổi bật chân lí giản dị: Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu
miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc.
Cách thể hiện lòng yêu nước của
Xuân Quỳnh thật tự nhiên. Từ cái bình thường của cuộc sống mà gợi những suy
tưởng, cảm hứng để lòng yêu nước của bài thơ được cất cánh. Bài thơ được mở đầu
bằng tiếng gà trưa, nó xuất hiện trong bài thơ đến sáu lần để gọi về tuổi thơ
và kết thúc là tiếng gà gọi dậy trong người chiến sĩ lòng yêu nước.
Tiếng gà xuất hiện trong đoạn kết
nhuần thấm vào tâm trí người đọc. Phần chủ yếu của bài thơ là dòng hoài niệm
hết sức hồn nhiên nhưng có cả mạch ngầm suy tưởng và nếu không có mạch suy tư ởng
ấy thì dòng hoài niệm kia thật khó có thể hồn nhiên đến thế!
Cảm xúc trong bài thơ là cảm xúc
điển hình được thể hiện qua những chi tiết bình thường, giản dị, không có gì
đặc biệt mà vẫn xúc động bởi sự chân thành. Dù
là nỗi lòng riêng tư của ai, nếu tâm trạng ấy gợi được đồng cảm thì đều có giá
trị phổ quát. Và những ai biết trân trọng quá khứ tuổi thơ, mang nặng nghĩa
tình với gia đình, quê hương, mỗi lần hồi nhớ quá khứ đều có thể gặp hình bóng
của mình trong Tiếng gà trưa.
1 nhận xét:
ui cha! đọc xong thấy thèm tô mì gà nhà Lê Đức Thịnh wá, có con gà nào lên ổ không zậy ta.
Hẹn hè ni có dịp rủ ae zô nhà MN ăn mì gà nhe..
Đăng nhận xét