3/2/15

578. XA LẠ CỐ HƯƠNG

Huỳnh Minh Tâm

những cánh cò trắng trù mật cánh đồng mỗi ngày
em ra đi đông tàn bếp lửa tàn hoa tàn
chỉ nắng hửng lên một chút
đàn kiến vướng vít một mẩu bánh mì của trần gian


ngay ở nơi suối sông cư ngụ mỗi ngày
chảy bất tận
vui chơi bất tận
nói những điều xằng bậy vớ vẩn
anh vẫn nhận ra âm thanh
của cuộc sống
tĩnh lặng

ngay ở nơi
anh sống thật đầm đìa
cỏ và xà lách
hoa hồng và hoa cúc
rau lang và cải
ngò và hoa vạn thọ
rau diếp cá và rau muống (nữa chứ)
anh nhận ra
nỗi đơn độc
thật khoái trá

đơn độc từ bản thể
đơn độc những câu thơ
đơn độc một
từ
đơn độc cả cái
chết

mới bắt đầu  thế kỷ XXI
nhưng dường như thế kỷ này trôi nhanh hơn
không
chạy mới đứng
cũng không phải
đường truyền của ánh sáng
không có tên gọi
mỹ miều

anh đã bỏ quên những kỷ niệm
và tuổi trẻ
xa lạ chính những giấc mơ
của anh
hay
ai đã đi vào trong tâm trí
sách
vở
những khái niệm
lý thuyết
những sám hối
vô bổ
như ngục tù

anh xa lạ ngay ở giọng điệu
quyền lực
ngay ở ánh mắt
không biểu cảm
của tình yêu
xa lạ cái nắm tay
nồng ấm
xa lạ
cả khung cửa
nắng ấm đầu xuân
đi qua
như một tiếng gọi
miên viễn
về đạo học
bất khả tư nghị

tất thảy như một mắc xích nào đó rối
tung
như một tế bào trong cơ thể bị nhiễm độc
tố
cả sự dối trá không được gọi tên
cả trò lừa gạt của cô gái bán hoa
cũng không được
gọi đúng nghĩa

từ ngày em ra
đi
trên khung cửa nhà
treo một bảng hiệu
 “ở trong
có người chết”

                   Huỳnh Minh Tâm

Không có nhận xét nào: