Nguồn: đăng lại từ internet
Chủ đề của cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 45
năm 2016: “Viết một bức thư cho chính mình năm 45 tuổi” (Write a letter to your
45 year old self). Bức thư đạt giải Nhất thuộc về em
Nguyễn Thị Thu Trang, học sinh lớp 9B, trường THCS Nguyễn Trãi, huyện Nam Sách,
tỉnh Hải Dương.
Thiên đàng, ngày
1/1/2016.
Xin gửi lời chào
tới anh bạn tương lai của tôi!
Vậy là đã gần bốn
tháng kể từ ngày tôi rời xa dương thế. Có lẽ sự từ giã trần thế quá sớm khiến
tôi trưởng thành hơn để hôm nay tôi viết bức thư này cho anh. Tôi – bé Aylan
Kurdi 3 tuổi người Syria – được cả thế giới biết đến với giấc ngủ vĩnh hằng
trên bờ biển Bodrum Thổ Nhĩ Kỳ, viết cho anh – là tôi của tuổi 45 còn sống nơi
trần thế.
Nghe có vẻ vô lý
anh nhỉ? Tôi đã chết thì làm gì có anh! Nhưng tại sao lại không thể khi mọi thứ
đều trong một giấc mơ – cả tôi và anh. Những thiên thần sẽ giúp tôi gửi bức thư
này đến anh.
Anh bạn thân
yêu! Giờ đây tôi đang ở trên thiên đàng – một thế giới kì diệu lung linh biết mấy.
Nơi này chẳng có ngày hay đêm. Mặt trời, vầng trăng và cả những vì sao lấp lánh
cùng nhau tỏa sáng, không gian lúc nào cũng trong veo như pha lê. Mẹ và anh
trai tôi đang mỉm cười cùng những linh hồn khác. Chúng tôi không có quốc gia,
không phải di cư, không phân biệt tôn giáo, không có khủng bố hay bạo lực… Tất
cả đều như nhau – những linh hồn bay nhẹ nhõm, thanh thản và bình yên.
Giờ đang là giao
thừa. Từ trên đây, chúng tôi có thể ngắm nhìn cả trái đất. Ngắm nhìn những chùm
pháo hoa lộng lẫy bung nở trong màn đêm và lắng nghe tiếng chuông ngân vang. Dưới
đó là những mảng màu tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những
mảng tối im lìm đâu đó. Tiếng chuông lẫn trong tiếng súng, hạnh phúc ở cùng với
bất hạnh, thù hận đi liền với tình yêu… Chao ôi, cuộc sống nơi trần thế! Giờ
thì tất cả đã quá xa vời.
Anh bạn tuổi 45
ơi, anh còn nhớ chứ! Chúng ta theo cha mẹ chạy trốn khỏi chiến tranh và bạo lực
đẫm máu nơi quê nhà Kobani với giấc mơ về “miền đất hứa” ở trời Âu. Vậy mà, giấc
mơ ấy chấm dứt chỉ 20 phút sau khi chiếc thuyền khởi hành. Biển dậy sóng, thuyền
lật úp, bàn tay bé nhỏ của tôi buông rời tay mẹ. Tôi đã hét lên: “Bố ơi, xin đừng
chết!”. Tôi đã vật lộn với những con sóng, đã cố bấu víu lấy sự sống mong manh,
đã vẫy vùng trong tuyệt vọng. Nhưng đứa bé ba tuổi thì có thể làm gì được giữa
biển cả mênh mông trong đêm tối mịt mù? Và rồi... biển cả rộng mở đón tôi vào
lòng. Biển cả cũng rất khoan dung khi thay vì nhấn chìm tôi đã đưa tôi vào bờ,
nằm yên trên nền cát. Hẳn anh còn nhớ hình ảnh của tôi khi ấy. Bé bỏng. Áo màu
đỏ và quần xanh lam. Chân đi giày. Hai tay xuôi theo chiều chân. Tôi nằm yên
trên bãi biển. Mặt úp xuống bờ cát hiền hòa như đang say ngủ. Xung quanh, những
con sóng vỗ về. Một giấc ngủ dài. Vĩnh viễn.
Hình ảnh tôi được
chia sẻ rộng rãi trên các trang mạng xã hội và các phương tiện truyền thông. Họ
đã nói những gì? “Thảm họa nhân đạo mang tính toàn cầu”, “Biểu tượng của nỗi
đau mà người dân Syria phải hứng chịu cũng như nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi
nỗi đau ấy” rồi “khiến thế giới câm lặng” hay “thức tỉnh lương tri”.
Và người ta còn
vẽ lên bức hình tôi đôi cánh của thiên thần. Đây, dĩ nhiên không phải là cách
người ta “cường điệu hóa” hay “thi vị hóa” một cái chết. Đây là sức lay động từ
một cái chết và là cách người ta làm dịu lại nỗi đau. Nhưng dù thế nào đi nữa
thì một sự thật vẫn luôn hiện hữu. Một cuộc đời đã chấm dứt. Đứa trẻ mãi mãi tuổi
lên ba. Tôi và gia đình đã sống sót qua mưa bom bão đạn ở Syria bất ổn, nhưng lại
bỏ mạng khi đang trên đường tìm một nơi bình yên khác để sống. Cái chết quá sức
đau đớn và quá sức vô lý.
Chao ôi, 3 năm –
một cuộc đời! Giá không có chiến tranh và bạo lực; giá tôi được đi trên chiếc
thuyền chắc chắn hơn; giá bố mua được cho tôi chiếc áo phao; giá các nước châu
Âu mở rộng đường biên giới; giá như... thì có lẽ tôi đã không phải chết!
Giờ thì thân xác
tôi đã được trở về nơi quê nhà. Một hành trình trở về đất mẹ gian truân, nhọc
nhằn. Nhưng là trở về sau khi đã chết. Trở về cái nơi tôi đã tháo chạy. Trở về
chỉ đề nằm dưới lòng đất. Đúng là một kiếp người dạt trôi, một phận người bèo bọt!
Nhưng
anh ạ, dù sao thì tôi cũng được nhiều người biết đến, được an ủi. Còn hàng
nghìn, thậm chí hàng triệu cái chết khác thì sao? Hàng nghìn người di cư đã bỏ
mạng khi vượt Địa Trung Hải, hàng nghìn đứa trẻ đã chết vì đói, vì rét, vì bệnh
tật, hàng trăm người đã chết vì khủng bố. Có những người biết là sẽ chết khi phải
vượt biển di cư nhưng không làm khác được. Một người đồng hương Syria của tôi
đã viết thế này trước khi chết chìm anh ạ “Cảm ơn biển cả đã chào đón chúng tôi
mà không đòi hỏi visa... mà không hỏi tôn giáo của tôi là gì...”. Thế đấy, có
những cái chết được người ta xoa dịu. Có những cái chết được người ta tưởng nhớ.
Nhưng cũng có cái chết bị bỏ rơi, quên lãng. Chao ôi, chỉ có chết mới hết bất
công sao? Hay đến chết cũng chưa hết bất công?
Và từ nơi đây, từ
trong đau đớn, tột cùng của một đứa trẻ đã chết, từ trong yên bình, nhẹ nhõm
nơi thiên đàng, tôi viết thư cho anh – là tôi, 45 tuổi còn sống nơi trần thế.
Anh sẽ hỏi sao không phải một độ tuổi nào khác? Anh bạn, tôi chọn anh – tuổi 45
– là bởi khi ấy ta đã định vị được bản thân trong cuộc đời. Khi tôi 45 tuổi,
còn sống – là anh – ta sẽ thế nào nhỉ? Một ông bố? Một công chức bình dân? Hay
một nhân vật có khả năng thay đổi thế giới?
Anh biết đấy,
Steve Jobs của Apple cũng là con một người di cư. Và ta sẽ sống ở đâu? Trở về
quê hương Syria hay ở miền đất hứa trời Âu? Thế giới khi ấy sẽ ra sao? Có như
thiên đàng tôi đang sống không? Tuổi 45 ngỡ sẽ đến như một lẽ tự nhiên ư?
Không! Có những tuổi 45 mãi mãi chỉ là ước mơ không thành hiện thực. Ai sẽ cho
tôi và những đứa trẻ như tôi tuổi 45? Ai sẽ cho chúng tôi cuộc đời? Làm sao để
tất cả mọi người đều có tuổi 45, tuổi 55 và hơn thế nữa? Câu hỏi ấy ai sẽ trả lời
cho tôi – thưa anh!
Thân ái!
Tôi
– là anh từ trên thiên đàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét