3/12/17

1.034. NHỮNG VŨ KHÚC CỦA RỪNG (10)

Mộc Nhân - Truyện dài (nhiều kỳ)
                                                                                        Kỳ 10



22.
Lại một mùa trăng. Rất lâu tôi mới có cảm hứng ngắm trăng và nghe lại nhịp điệu sâu lắng của bản nhạc “Moon River”.
Tôi đang ở xa em khoảng ngàn cây số. Em ở xứ trung du, sách địa lý phổ thông gọi là vùng bình nguyên. Nơi đó có những dải đồi trọc, núi còi và đồng cỏ bị chắn ngang bởi những thung lũng. Xa xa là hồ nước vươn những cánh tay hẹp vào rừng sâu đón lấy những dòng nước nguồn ít ỏi về tích góp tưới tắm cho mùa hạn. Em bảo cũng hay cùng con vào nơi đó để ngắm cảnh và thư giãn vào những ngày hè.

Tôi lại nghĩ về em. Chỉ nghĩ thôi mà không cụ thể là đang nghĩ về cái gì. Mọi thứ mơ hồ và trộn lẫn như bóng trăng loang lổ trên những mảng tường. Đôi mắt trong veo sâu thẳm từ từ nhắm lại, đôi môi e ấp từ từ run rẩy, đôi tay hờ hững từ từ xiết chặt quanh lưng tôi, đôi vú nhô cao từ từ áp sát ngực tôi… Mọi thứ diễn ra từ từ trong kiểm soát. Lúc này tôi nhận rõ vẻ đẹp và sức hấp dẫn khó cưỡng toát ra từ ma lực của một người phụ nữ ở thời sung mãn nhất. Em có vẻ đẹp dịu dàng mới mẻ và đã đổi thay nhiều chỉ trong vòng nửa năm trở lại đây. Lúc đó tôi thấy mình bị em cuốn hút hơn bao giờ hết nhưng lúc này tôi lại thấy mình là kẻ cô đơn ở một góc xa thẳm của thế giới.
Tôi muốn ngắm trăng từ gian phòng tối nên đã tắt hết mọi bóng đèn và giờ đây tôi đang mở hết mọi giác quan để cảm nhận em nhận từ khoảng cách một ngàn cây số.
- Giờ em cho anh hôn chỗ nào?
- Anh... thì anh cứ tưởng tượng… Nói thật là hôm nay em nhớ anh, cái cảm giác nhớ rất khác, không thể diễn tả được. Nỗi nhớ từ trong sâu thẳm trái tim, cồn cào, chín muồi…
- Chắc chắn vậy vì anh cũng thấy thế. Thời gian sẽ xói mòn mọi thứ nhưng nếu mình biết vun bồi thì sẽ tốt đẹp phải không em.
- Em biết nhiều cô gái thích anh… Ai yêu anh cũng được, miễn là anh không chia cho họ, là em sẽ luôn bên anh! Ngoài cảm xúc khi nói chuyện với anh, em tìm thấy bình yên khi bên anh. Đó là lí do tại sao em yêu anh thật lòng, cuồng nhiệt và hi sinh. Em không thích những lời hoa mỹ mà sáo rỗng.
- Anh cảm ơn và yêu quí em về điều ấy.
- Em cũng cảm ơn anh. Em yêu anh và sợ có lỗi với tình yêu của anh! Có lỗi với anh thì xin lỗi được, chứ có lỗi với tình yêu của anh thì không biết sẽ ra sao… Em yêu anh nhưng không có nghĩa là chiếm hữu và ràng buộc anh... và em cũng không muốn mang đến anh cảm giác bị dò xét! Em nghĩ người khác khi nghe anh nói về người yêu cũ chắc chắn họ sẽ hỏi nhiều về quá khứ, nhưng em thì không thích vậy vì em tôn trọng quá khứ của anh hơn nữa những gì cần nói và nói được anh sẽ tự nói! Có những điều mà người ta không muốn nói, nhưng nếu cố tìm hiểu và hỏi nhiều thì chỉ nhận câu trả lời không thật. Còn anh thì khác vì anh cần hiểu em. Em không thích người nói yêu em mà lại không hiểu em! Không hiểu nhau mà nói chuyện với nhau thì sẽ thấy nhạt!
Em nói cả thôi dài, nghe có lí và suy nghĩ lạ hơn những gì tôi nghe từ các cô gái khác… Tôi thấy như mình bị thách thức khi nói chuyện với em. Ngưng một tí rồi em chuyển đề tài:
- Chỗ của em đang vào mùa mưa. Ở đây chỉ có hai mùa là mùa nắng và mùa mưa. Nắng chói chang, mưa xối xả. Không có mùa lạnh. Đôi khi thấy những cô gái xứ lạnh được khoe áo vào mùa lạnh mà thèm, ở em rất ít ngày lạnh nên dịp để khoe sắc mùa trở gió đông thật hiếm hoi và ngắn ngủi.
- Mưa. Ngủ trong mưa, tuyệt vời quá. Ước gì…
- Thì như anh hay nói là … Imagine.
- Ừ… anh sẽ ôm em, nhưng nếu anh run quá thì em cũng nên giúp anh chứ?
- Giúp anh bằng cách nào?
Tôi không nói gì và ôm ngang eo thon của em từ phía sau. Em im lặng rồi kéo vòng tay của tôi vào chặt hơn. Dường như em đang giúp tôi…
Còn giờ này…
Có thể em đang giặt đồ và nghe tiếng nước chảy ra từ vòi mà miên man!
Có thể em đang tắm và nhìn tia nước chảy mà mường tượng anh đang lăn tràn qua tấm thân nõn nà!
Có thể em đang nằm và tưởng tượng anh đang ôm riết nhẹ nhàng, ve vuốt môi em khi ngủ! Hay nghe những bản nhạc mà chúng ta đã từng cùng nghe! Hay đang đọc bài thơ anh viết tặng! Hay đắp mặt nạ trái cây để dưỡng da mặt! Hay suýt xoa vì anh cắn đau! Hay đang nhột! Hay đang nghĩ về sự phi lí và nghịch lí! Hay đang đọc cuốn tiểu thuyết “Gone with the wind” của Margaret Mitchell và nghĩ về câu: “Tình yêu vượt qua những điều phi lí, đau khổ, phức tạp nhưng mang lại hạnh phúc…”
Bỗng nhiều ý tưởng, nhiều tri thức  và kí ức từ Thiên Chúa, từ Nikos Kazantzakis, Osho, Bùi Giáng… chợt đến trong đầu óc tôi. Tôi không muốn bỏ lở những dòng suy tưởng này nên bật đèn sáng và ghi chép lại chúng trên timeline của mình:
Tình yêu là tình cảm cụ cựa nhiều nhất, rắc rối nhất, có sức mạnh nhất, đa diện được biểu hiện ở nhiều sắc thái nhất: nhớ nhung, yêu thương, cảm hóa, vun đắp, hòa hợp, lại có gặp gỡ, giận hờn, chia ly, tan hợp, tha thứ, ghen tị, chấp nhận, lý tưởng và có cả yếu mềm, vô vọng…
Tình yêu tạo nên sắc màu lung linh rực rỡ, tự do bay đi như bóng xà phòng trong ánh sáng, nhưng nó cũng mong manh dễ vỡ khi chỉ cần một giây phút hoài nghi, nhầm lẫn hay ích kỷ. Tình yêu rất cần thể hiện và chia sẻ, nhu cầu ấy đã sinh ra thơ tình. Tất cả các nhà thơ đều viết thơ tình và đều có nhiều bài thơ tình cho riêng mình; tình yêu là thiêng liêng nên ngôn ngữ thơ tình thường mang tính ẩn dụ thành những lời có cánh.
Tình yêu là trạng thái của bản thể, tự nó là thế như cây có mầu xanh, hoa toả hương thơm. Tình yêu là phép màu duy nhất của đời sống khiến con người chuyển động theo chiếc thang từ địa ngục lên cõi trời – nhưng cũng có khi ngược lại: “Tình yêu biến ác thú thành con người nhưng cũng có khi vì cuồng yêu mà con người thành cầm thú”. Tình yêu có âm nhạc với những hòa âm đảo phách, chói sáng thành giai điệu êm ả để những bài tình ca được sinh ra. Tình yêu là tôn giáo – bên trong mỗi người không phải bằng việc thờ phụng mà bằng sự xác tín - biến những thứ lộn xộn, hỗn loạn, từng mảnh rã đau khổ, phiền não thành dàn nhạc, phối khí hài hoà đẹp đẽ với những nhạc công tài hoa.
Tình yêu có thể làm cho người ta chết - chết để sinh ra trong một khoảnh khắc tạo thành ba điều lớn lao: sống – yêu - chết. Tình yêu đã xảy ra, cái chết sắp xảy ra - và theo một cách nào đó chúng ta đã đi một bước vào nấm mồ. Tình yêu có cả thiền hóa giải trong thanh âm tĩnh lặng, khoảng tối rung rinh tinh khiết để xung đột dừng lại, rạn nứt được bắt cầu, nơi chết và sống gặp gỡ, ôm choàng lấy nhau dù chỉ là tưởng tượng. Tình yêu mang tính tối nên người ta chỉ nói chuyện yêu nhau khi về đêm, ôm nhau trong bóng đêm bởi bóng tối có chiều sâu đầy dự cảm chứ không phải là một bóng tối tội lỗi. Tình yêu chân thành không thể buông bỏ được – dù đôi khi biết rằng cũng chẳng đi đến đâu - nhưng nó là khoảng lặng giữa hai nốt trầm tạo nên giai điệu trong khoảnh khắc không bắt gặp lại bao giờ… Tình yêu cần chia sẻ bởi nó tuôn chảy như dòng sông mà nguồn là trái tim. Trái tim chuyển động khi em chia sẻ - kể cả những nỗi bất hạnh, những niềm yêu và cả điều bí mật mà em nguyện giữ cho riêng mình để nó rạng ngời như dòng nước mát tuôn chảy trong đức hạnh tâm linh lớn lao nhất. Khi em đầy bản ngã, tình yêu biến mất thay vào đó là nỗi buồn, gây đau như vết thương, trằn trọc trong thắng thua và lẽ thị phi. Nó không thể tồn tại cùng bản ngã, đừng chẻ sợi tóc ra – đừng phí thời gian khi ta đang hạnh phúc trên miền bình nguyên của mình. Tình yêu là cao quí nhưng đừng cho phép trở thành phụ thuộc, hãy thanh thản đi qua bến bờ hạnh phúc của mình.
            Và cuối cùng anh muốn nói với em rằng tình yêu thật sự chỉ còn là cái “không” – vô vi - tĩnh lặng - thiền - đốn ngộ - trong những khoảnh khắc hiếm hoi.”
          Tôi cảm thấy vừa ý với những gì mình đã viết ra. Nó giống như là đã tỏ tình, như là đã tưới tắm tinh lực vào sâu trong cơ thể tình nhân, như là đã hoàn thành một công án thiền…
          Tôi mở bản nhạc Love will keep us alive” của ban The Eagles, cắm tai nghe và chìm dần vào giấc ngủ. Lúc lơ mơ tôi vẫn nghe rõ đoạn giang tấu với tiếng kim loại miết trên dây  đàn Hạ uy cầm tạo nên dòng âm thanh metal ma quái kì lạ khiến tôi mãn nguyện vô cùng...
(Hết chương I)


                     Bài liên quan : Đèo Chuối, một chiều đã xa

Không có nhận xét nào: