25/9/12

212. “CHỈ CẦN TRONG XE CÓ MỘT TRÁI TIM”


Về “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật
Môc Nhân  (Tư liệu giáo khoa)


Đọc thơ Phạm Tiến Duật chúng ta nhận ra cái chất giọng rất trẻ, rất lính của tác giả. Ông đã đưa vào thơ những chất liệu hiện thực sinh động của cuộc sống ở chiến trường, cùng với ngôn ngữ, giọng điệu giàu tính khẩu ngữ tự nhiên, khỏe khoắn. Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật dẫn chúng ta đến với những chiến sĩ lái xe trên tuyến đường Trường Sơn thời đánh Mĩ.
Không rõ nhà thơ đã từng bao nhiêu lần trực tiếp cầm lái, hay ngồi trong ca bin bên cạnh người lái, mà ngôn ngữ, nhạc điệu, cảm hứng và suy nghĩ trong bài lại chân thực, sống động đến vậy. Tất cả, cứ hiển hiện hồn nhiên, trực diện  ngay trước bạn đọc: những chiếc xe không kính, tiểu đội lính vận tải vui vẻ, tếu táo mà thật đĩnh đạc, hiên ngang…
Mở đầu bài thơ là một hình ảnh trần trụi: “Xe không có kính”, kết thúc là một hình ảnh bất ngờ: “trái tim”. Phải chăng tiểu đội xe không kính ấy lăn bánh  được là bởi “Chỉ cần trong xe có một trái tim” ?


          Xe không kính là một hình ảnh quen thuộc trên tuyến đường Trường Sơn thời đánh Mỹ nhưng xe không kính đi vào thơ ca thì quả là hiếm thấy.
Xưa nay những chiếc xe đi vào thơ ca thường mang ý nghĩa tượng trưng hơn là tả thực. Còn chiếc xe không kính trong bài thơ là một hình ảnh thực đến trần trụi:
“Không có kính không phải vì xe không có kính
                   Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi”
          Tác giả giải thích nguyên nhân chiếc xe không kính cũng rất thực: do bom giật bom rung nên kính vỡ đi rồi. Những chi tiết thực này được diễn tả bằng hai câu thơ dài, gần gũi với lời nói thường, ngôn ngữ mộc mạc, giọng điệu thản nhiên, đặc biệt là nhà thơ đã sử dụng phép điệp từ với từ không lặp lại đến ba lần nên càng gây ra sự chú ý về vẻ khác lạ của nó.
          Trên những chiếc xe ấy, người chiến sĩ lái xe vẫn vững tay lái :
                             “ Ung dung buồng lái ta ngồi
                                Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng ”
          Nhịp thơ 2-2-2 thật cân đối, nhịp nhàng, từ láy ung dung được đưa lên đầu câu thơ (phép đảo ngữ) kết hợp với điệp từ nhìn cứ nhấn đi nhấn lại biểu thị sự tập trung cao độ và cái tư thế ung dung, hiên ngang của người lính.
Mặc cho bom rơi đạn nổ, họ vẫn nhìn thẳng về phía trước, lái xe không kính trên đường ra chiến trường.

Cái tư thế ung dung đó được nhà thơ tiếp tục thể hiện ở khổ thơ thứ hai với những câu thơ tả thực, sự thực chính xác đến từng chi tiết.  
Vì không có kính chắn gió mà xe lại lao nhanh nên người lính lái xe phải đối mặt với bao khó khăn nguy hiểm. Nào là:
“Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
                     Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
                     Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
                     Như sa như ùa vào buồng lái ”
 Mắt đắng là con mắt phải thức trắng đêm để lái xe ra trận, lại bị gió lùa nên khó chịu. Thế nhưng với động từ xoa sự khó chịu đã biến thành điều dễ chịu với cảm giác khoan khoái thú vị.
Dường như chính nhà thơ cũng đang cầm lái, hay ngồi trong buồng lái của những chiếc xe không kính nên câu chữ mới sinh động, cụ thế, gây ấn tượng, gợi cảm giác chân thực dường ấy. Cảm giác, ấn tượng căng thẳng, đầy thử thách. Câu thơ còn diễn tả được cảm giác về tốc độ trên chiếc xe đang lao nhanh nên thấy con đường chạy thẳng vào tim.
          Tâm hồn người chiến sĩ lái xe thật lãng mạn. Dù đối mặt với bao gian khổ nhưng họ vẫn tỏ thái độ bất chấp. Qua khung cửa xe đã không còn kính, không chỉ mặt đất mà cả sao trời, cánh chim cũng như ùa vào buồng lái trở thành bạn đường của họ. Thiên nhiên và con người như hoà vào làm một, ý thơ vừa hiện thực vừa thể hiện tâm hồn lãng mạn nghệ sĩ của người lính.

Lời thơ nhẹ nhõm, trôi chảy như những chiếc xe vun vút chạy trên đường. Có chỗ nhịp nhàng, trong sáng như văng vẳng tiếng hát – vút cao, vui vẻ. Phạm Tiến Duật lại tiếp tục nói về những khó khăn gian khổ khi lái xe không kính để nói lên những phẩm chất của người lính lái xe.
                              “Không có kính ừ thì có bụi
                               Bụi phun tóc trắng như người già”
          Câu thơ đầy chất liệu hiện thực chiến trường. Xe không kính lại chạy vào mùa khô ở Trường Sơn nên bụi phun tóc trắng. Tác giả nhìn thấy bộ dạng lấm lem như người già của mình và đồng đội. Điều thú vị ở đây là người lính đã tìm thấy cái để cười vui, thậm chí họ còn biểu lộ thái độ bất chấp:
                             “Chưa cần rửa phì phèo châm điếu thuốc
                              Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”
          Nếu không có một bản lĩnh vững vàng thì họ không thể nào cười ha ha một cách sảng khoái, thoải mái và dáng vẻ  phì phèo châm điếu thuốc nghịch ngợm, trẻ trung như vậy được.

                             “Không có kính ừ thì ướt áo
                               Mưa tuôn mưa xối như ngoài trời”
          Một lần nữa, khó khăn gian khổ lại đến dồn dập. Hết bụi rồi lại đến mưa tuôn, mưa xối…Vì xe không có kính nên ngồi trong xe mà cũng như ngoài trời.  
Đối mặt với gian khổ nhưng người lính vẫn tỏ thái độ bình thản :
                             “Chưa cần thay lái trăm cây số nữa
                    Mưa ngừng gió lùa khô mau thôi”
Một lần nữa khi con người đối mặt với thách thức, họ tỏ thái độ bất chấp, coi thường thì gian khổ cũng sẽ bị khuất phục.
          Hai khổ thơ 3 và 4 có kết cấu lặp: “Không có kính, ừ thì có bụi…Chưa cần rửa… Không có kính, ừ thì ướt áo…Chưa cần thay…”. Câu thơ như lời nói thường, các từ ngữ  ừ thì…chưa cần… vừa làm cho nhịp thơ hối hả, sôi động như nhịp điệu khẩn trương của đoàn xe trên chiến trường vừa tạo nên giọng điệu ngang tàng biểu thị thái độ thản nhiên như không. Dường như họ xem gian khổ là một dịp để thử thách sức mạnh và ý chí của mình.

Vẫn là cái nghịch ngợm, ngang tàng đáng yêu của cánh lính trẻ, gặp nhau trên đường ra trận, họ đã có cách chào nhau thật độc đáo :
                             “Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới
                              Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi ”.
Hoá ra, xe vỡ kính lại thuận lợi cho người lính thể hiện tình đồng chí, đồng đội một cách sôi nổi. Chỉ một cái bắt tay như thế cũng đủ để họ san sẻ cho nhau, truyền cho nhau niềm tin vào chiến thắng.
Những người lính trong chiếc xe không kính có nhiều điểm chung : chung tiểu đội, chung bát đũa, chung con đường ra trận, chung lí tưởng…Tất cả đã gắn kết họ với nhau trong tình cảm thân thương như anh em trong gia đình. Cuộc sống chiến đấu càng gian khổ, họ càng xích lại gần nhau hơn. Chính vì vậy, nhà thơ đã dành cho họ những câu thơ đầy xúc động :
“ Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
                     Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy…”
Câu thơ vừa đẹp về hình ảnh, vừa đẹp về tính cách, vừa đẹp trong cách nhìn cách nghĩ của người chiến sĩ về đồng đội. Điều ấy đã làm nên sức mạnh để người lính tiếp bước trên đường ra trận :
“Lại đi, lại đi trời xanh thêm”.

Vẫn với giọng thơ mộc mạc, nhà thơ đã hoàn thiện bức chân dung của người lính Trường Sơn trong những năm chống Mĩ cứu nước.
Bốn dòng thơ cuối đã dựng lên hai hình ảnh đối lập nhau đầy kịch tính, bất ngờ mà thú vị . Hai câu thơ đầu tái hiện hình ảnh chiếc xe không kính:
                   “ Không có kính, rồi xe không có đèn
                      Không có mui xe thùng xe có xước…”
Chiếc xe không kính giờ đây lại có thêm nhiều cái không: không mui, không đèn, và thêm có xước. Chiếc xe bị bom đạn kẻ thù làm cho biến dạng đến trần trụi. Điệp từ không lặp lại đến ba lần như nhân lên thử thách khốc liệt, ngỡ như chiếc xe không còn nguyên vẹn hình thù ấy không thể chạy được nữa.

Thế nhưng đọc đến hai câu thơ cuối ta thật bất ngờ :
“ Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
                     Chỉ cần trong xe có một trái tim ”.
Bao nhiêu cái không ở hai câu thơ trên là để đối lập với cái ở câu thơ cuối. Đó là sự đối lập giữa sự thiếu thốn về vật chất và sự khẳng định những phẩm chất tinh thần của người lính. Từ sự khẳng định ấy, tác giả đưa ra một lí giải bất ngờ mà lí thú: thì ra chiếc xe trần trụi và biến dạng ấy vẫn còn lăn bánh ra chiến trường được là nhờ ở trái tim người lính.

 Trái tim là một hoán dụ đầy ý nghĩa nói lên tình yêu Tổ quốc, ý chí chiến đấu, tinh thần sẵn sàng hi sinh vì miền Nam của người lính.
Âm điệu của câu thơ “Chỉ cần trong xe có một trái tim” thật nhẹ nhõm, song có khả năng khắc họa hình tượng nhân vật và khơi gợi những điều đằm sâu, trĩu nặng.
Khổ thơ cuối cùng vẫn một giọng thơ mộc mạc, gần với lời nói thường, như văn xuôi. Vậy mà nhạc điệu, hình ảnh,  ngôn ngữ rất đẹp, rất thơ, cảm hứng và suy tưởng vừa bay bổng, vừa sâu sắc để hoàn thiện bức chân dung tuyệt vời  của người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn thời đánh Mỹ.
     

Không có nhận xét nào: