Mộc Nhân - Lê Đức Thịnh
Cảm
ơn các em học trò Trường Thạnh Mỹ (Nam Giang, Q.Nam) về buổi gặp mặt vào ngày 2 tháng 9 / 2012 vừa qua.
Tất cả thật tuyệt vời mà tuyệt vời nhất là tình thầy trò.
Mỗi con người trong đời mình có thể có rất nhiều người thầy nhưng
nếu "những người thầy Thạnh Mỹ" có ý nghĩa nào đó với các em, để các
em nhớ, lưu giữ ... thì thật đáng quí.
Người thầy cũng thế, đời đi dạy học có cả hàng ngàn học trò nhưng
có lẽ chỉ có những em hay nhóm học trò nào đó để mình nhớ, hoặc duy trì
mối quan hệ ...
Đó là một sự thật - và các em học trò Trường Thạnh Mỹ những năm 1980s thuộc về số đó. Chúng tôi mỗi khi có dịp ngồi lại với nhau ôn lại thời gian dạy học nơi miền núi gian khổ vẫn hay nói về điều này với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Những trải nghiệm này không phải ai cũng có được.
Những trải nghiệm này không phải ai cũng có được.
Thật vui sướng và hạnh phúc khi chúng tôi có ý nghĩa trong đời sống tinh thần
của các em và các em cũng có ý nghĩa đối với cuộc đời đi dạy của chúng tôi.
Thầy trò chúng ta đã gặp nhau nơi xứ núi, ở ngôi trường tranh tre thưở
sơ khai nằm trên một quả đồi vắng có bốn phòng học, số lượng học sinh (cấp II) cả trường không
bằng sĩ số của học sinh trong một lớp hiện nay.
Nhưng chúng ta đã có nhiều kỉ niệm vui buồn đáng nhớ về một thời
gian khổ: khoai sắn, rau rừng … đạm bạc mà đầm ấm tình thầy trò ...
Chúng tôi đã khởi giáo nghiệp trong sự nhọc nhằn không phải chỉ riêng mình nhưng bằng cả tâm hồn, nhiệt huyết tuổi trẻ và niềm tin rằng phía sau những hẻm núi điệp trùng của dãy Trường Sơn là những chân trời rộng mở và những ước mơ ở phía trước.
Hôm nay các em đã có những chân trời đó, nó không phải chỉ cho các em mà còn cho cả con cái của các em nữa.
Một số ít thầy cô giáo ở đây lại có thêm niềm vui là do một nhân duyên nào đó, dù đã rời xa xứ núi này nhưng lại có cơ hội dạy học cho con cái của các em.
Lúc này chúng tôi được dịp kể cho các cháu ấy biết rằng ngày xưa bố mẹ chúng đã đi học trong ngôi trường như thế nào ? Tình nghĩa thầy trò ra sao ?
Dường như đó là môi trường giáo dục khác xa với những gì đang là.
Thảng hoặc, chúng tôi nhận ra được niềm xúc cảm khó tả trên khuôn mặt chúng vì bọn trẻ bây giờ đủ tinh khôn, lọc lõi để nhận ra nhiều điều không mấy tốt đẹp trong môi trường giáo dục hiện nay.
Chúng tôi đã khởi giáo nghiệp trong sự nhọc nhằn không phải chỉ riêng mình nhưng bằng cả tâm hồn, nhiệt huyết tuổi trẻ và niềm tin rằng phía sau những hẻm núi điệp trùng của dãy Trường Sơn là những chân trời rộng mở và những ước mơ ở phía trước.
Hôm nay các em đã có những chân trời đó, nó không phải chỉ cho các em mà còn cho cả con cái của các em nữa.
Một số ít thầy cô giáo ở đây lại có thêm niềm vui là do một nhân duyên nào đó, dù đã rời xa xứ núi này nhưng lại có cơ hội dạy học cho con cái của các em.
Lúc này chúng tôi được dịp kể cho các cháu ấy biết rằng ngày xưa bố mẹ chúng đã đi học trong ngôi trường như thế nào ? Tình nghĩa thầy trò ra sao ?
Dường như đó là môi trường giáo dục khác xa với những gì đang là.
Thảng hoặc, chúng tôi nhận ra được niềm xúc cảm khó tả trên khuôn mặt chúng vì bọn trẻ bây giờ đủ tinh khôn, lọc lõi để nhận ra nhiều điều không mấy tốt đẹp trong môi trường giáo dục hiện nay.
Hơn hai mươi năm gặp lại, có những khuôn mặt học trò phải lục lọi
trí nhớ để tái hiện; có những câu chuyện vui buồn; có những số phận; có những
con người thành đạt …
Tất cả đều mang theo dấu ấn thời gian.
Rồi thời gian cũng sẽ bào mòn và xóa đi tất cả nhưng những cuộc
gặp như thế này sẽ giúp cho chúng ta vun bồi những gì còn lại.
Cảm ơn các em trong BLL cựu học sinh trường Thạnh Mỹ đã thu xếp để thầy và trò chúng ta có niềm vui hạnh ngộ hôm nay.
Chúc các em hạnh phúc, sức khỏe và thành đạt trong cuộc sống.
***
Dưới đây là hình ảnh thầy trò Trường Thạnh Mỹ trong cuộc gặp mặt :
(Hình ảnh trong bài này sẽ tiếp tục được cập nhật)
Mời đọc các bài viết về xứ núi Thạnh Mỹ - bấm vào các nhan đề sau :
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét