NOEL 2011 – ĐỌC LẠI TRUYỆN “CÔ BÉ BÁN DIÊM”
Mộc Nhân
Truyện“Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen, nhà văn nổi tiếng người Đan Mạch, kể về cuộc đời của một em bé bất hạnh.
Đêm giao thừa, trời đã tối, rét dữ dội, tuyết rơi, một em gái nhỏ nhà nghèo, mồ côi mẹ, đầu trần, chân đất đang dò dẫm trong bóng tối. giày của em đã bị mất, chân tím bầm vì rét. Em mang chiếc tạp dề đựng đầy diêm. Bụng đói, em bé vẫn lang thang trên đường. em không dám về nhà, sợ bố mắng vì cả ngày không bán được que diêm nào. Em ngồi nép trong góc tường lạnh lẽo, thu đôi chân vào người nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn.
Giá quẹt một que diêm để sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ. Que diêm được quẹt lên, em tưởng như mình đang ngồi trước lò sưởi lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu! Nhưng em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất.
Em quẹt que diêm thứ hai. Bàn ăn sang trọng hiện ra, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn có cả một con ngỗng quay. Rồi que diêm phụt tắt, chỉ còn là những bức tường dày đặc và lạnh lẽo, phố xá vắng teo, lạnh buốt…
Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra cây thông Noel lớn trang trí lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến sáng rực lấp lánh trên cành lá xanh tươi… em với tay nhưng diêm đã tắt… tất cả các ngọn nến bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời.
Em quẹt que diêm thứ tư, và thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em… “ Bà ơi! Cho cháu đi với… xin bà đừng bỏ cháu nơi này… cháu van bà, bà xin thượng đế chí nhân, cho cháu về với bà. Chắc người không từ chối đâu…” Que diêm vụt tắt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biến mất
Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muốn níu bà lại, cuối cùng, bà cầm lấy tay em rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa em nữa.
Sáng mồng một tết, người ta phát hiện ra xác chết của một em bé có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, em ngồi giữa những que diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau “Chắc nó muốn sưởi ấm!” nhưng chẳng ai biết điều kì diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm…
***