4/3/12

132. THƠ HUỲNH MINH TÂM

THƠ HUỲNH MINH TÂM
Bài dự thi “Thơ ca và Nguồn cội” lần II / 2011

HMT gửi dự thi “Thơ ca và Nguồn cội”  (lần II) 10 bài. Tác giả tâm sự : Những bài dự thi đều có nội dung trong sáng, ngôn ngữ mới mẻ, hình tượng đẹp, hiện đại, với dụng ý khai triển một thi pháp lạ hoàn toàn, tạm dứt khoát chối bỏ cách viết cũ với hình thức mới lạ, tính tư tưởng huyền hoặc, tham vọng tạo ra một cú hích, một nhãn quan mới cho độc giả.
Rất tiếc 10 bài tham gia, 4 bài được đăng tải và vào vòng sơ khảo nhưng chung khảo lại không có  một giải nào - dù tác giả rất tự tin khi đánh giá những tác phẩm của mình.


Trong một bài tạp văn trên trang riêng, HMT viết : 
" Bài thơ của “ tại hạ” mà đem giao phó cho một kẻ bình phẩm, e hèm, than ôi, là xiết bao đau đớn, bầm dập. Nó sẽ bị tùng xẻo, bị dao cắt, lưỡi cắt, bị vài kẻ kính cận lăm le nghiêng ngó, dùng kính soi rọi.
Nào mấy kẻ nhìn thấy hoa thơm ở đỉnh non cao ? Nào mấy kẻ chiêm ngưỡng làn nước trong veo trong vắt của hồ xanh buổi sáng. Họ chỉ tọc mạch vài lời điêu ngoa, vài câu sấp ngửa ? Sao có kẻ nhìn ra dặm bước đìu hiu, nhìn bờ rậm rịt, nhìn gương sáng láng ? Sao có kẻ thấu suốt sáu cõi mới e ấp vài lời ? Sao có kẻ thức vạn đêm mới vụt hiện một ý tứ ?
Nhưng thơ mà cất giấu ru rú thì tội nghiệp nó làm sao. Nó ngủ ở đâu không biết. Nó chơi ở đâu không biết. Hay nó trầm mình chết sông chết biển. Thôi thì mấy giọt nước mắt tả tơi, ẩn ức kia cũng chỉ là thứ phù du, mộng ảo, hãy cho nó thử thách với cuộc đời, cho nó bị đè trên cưỡi dưới. Mặc kẻ nọ phán thế nọ. Mặc kẻ kia phán thế kia. Mặc cho bao tội tình, tội tình lắm thay vài kẻ ngủ gật lấy bài thơ che mắt."


Có lẽ cái "tầm" và cái "tâm" của tác giả đã không được các vị trong hội đồng chung khảo cuộc thi "Thơ ca và Nguồn cội" đánh giá đúng mức chăng !
Được sự cho phép của tác giả, MN xin gửi đến đọc một số bài trong chùm thơ nói trên.

***

 THƠ DỰ THI “THƠ CA VÀ NGUỒN CỘI” 
lần II / 2011

Huỳnh Minh Tâm


GIẤC MƠ TRÊN ĐỈNH NÚI


nhà ngoại tôi đỉnh núi sương bay
sương lạnh đời người ngoại tôi đi về áo bạc tóc bạc
tôi ngủ ở góc nhà với lũ chuột đêm đêm chít chít
mơ những quả xoài xanh lăn tròn đầu dốc

nắng mùa xuân trôi về những chòm mây trắng thơm hoa rừng
gối đầu thơm đôi bàn tay tảo tần gầy guộc
qua một đồi sim vấp một đồi sim khác
tôi ăn mấy mùa sim tôi ngủ mấy mùa sim

ngoại tắm gội tôi bằng con suối trắng
đính áo tôi những cánh phong lan trắng nõn gòn bông mận
nhánh quê nhà
ngoại ru tôi những câu ca dao buồn dưới vòm trời sao
lung linh ánh bạc
con đường quanh co sao chẳng màu lang trắng tháng ba

tôi mải đứng mải đi con đường khúc khuỷu hão huyền
thi ca danh vọng
sau những ngày bóng ngoại hoa bay
trên đỉnh núi cao cây xanh rợp trời cờ lau chấp chới
một tiếng chim vọng khúc kinh cầu

ngọn đèn của ngoại ở đâu dầu cạn mùa đông không chăn ấm
không ánh mắt dịu hiền
ngôi nhà của ngoại ở đâu giọt thời gian rơi tuổi ấu thơ
thuyền neo chân cầu ngủ tạm
tôi ngồi dưới vòm khuya viết bài thơ trên đỉnh núi
núi chắn ngang trời núi như hoa bay núi dựng ngôi nhà ngoại tôi kí ức…



HOA XƯƠNG RỒNG THÁNG NĂM


Chót vót trời cao cái nắng tháng năm đổ xuống chảo nước nóng
Trong hồ cạn nước bầy cá ôm nhau thở những hơi cuối cùng
Mùi bùn nồng nặc hâm hấp tử khí
Tôi rụt cổ vào căn nhà vách đá đọc vài trang báo nhảm nhí cô đơn

Cả gió với những đôi tay dài ngoẳng đôi cánh to bè
Thổi bốc ném tung toé cát bụi vào khu vườn mẹ tôi
Khu vườn vẫn duỗi mình thiêm thiếp
Đâu còn gì mà mong mùa ổi thơm những quả chín vàng tươi

Mồ hôi nhễ nhại trên lưng ba tôi trên má ba tôi những đường cày
Ông bập thuốc dưới một gốc dừa già có tí bóng râm chẳng nghĩ ngợi điều gì
Rồi ông ngủ bên con chó Bê Tô thè chiếc lưỡi dài khô hớp từng hớp hơi nước
Con trâu trong chuồng góc vườn đôi mắt hiu hắt lim dim mơ về tháng ba rơm rạ
xanh mát đầy đồng

Chợt mẹ tôi ra sân vườn, đôi chút âu lo
Những chậu xương rồng nhọn sắc đâm vào đôi bàn tay mẹ đâm vào ánh nắng
chói chang

Những chậu xương rồng xanh ngắt lá cây đỉnh núi
Quệt vào đôi mắt mẹ nức nở thuở mười lăm

Mẹ tôi mỉm cười
Hoa xương rồng
Đã nở
Lần đầu đã nở.


CHẠY TRỐN


mười mấy năm chạy trốn ngôi nhà thân yêu
nơi chào đời nõn non
có ông bà sớm hôm ra đồng tưới rau cắt cỏ
ba mẹ tôi cấy cày om thóc đèn khuya nuôi tôi ăn học

con đường lầy lội tháng mười dài thườn thượt
em tôi tuột dép khóc hu hu
chú bê vàng ngơ ngác nhớ mẹ

đã qua lâu rồi nghe như đã chết lâu rồi
cái nắng ban trưa mùa hè ngọn gió nồm lên
diều bay chấp chới
phù du tôi rét mướt ngọn dứa hoa cau ca dao gió nội
mây mù trời xa gió lạnh đìu hiu tiếng gà eo óc
chiều ngồi ụ rơm hoa sương tóc mẹ

tất thảy nước trôi
bờ sông dựng ngược

bỏ xứ ra đi vạc bay mỏi cánh
thao thức bờ lau áo quần nước mây đời bóng cây
rượu đắng
bỏ em vàng dưa đỏ phù sa
bỏ cà non vắng tay người hái

mười mấy năm rồi chịu về không
về ủ than tro đêm ba mươi tết
vắng lặng góc nhà tường vách rêu phong

về nở hoa đầu thềm nắng rớt
ôm mặt trăng khuya tóc cỏ bay cuối dốc
đôi tay run ngọn bút thơ hèn.

HMT - Thơ dự thi “Thơ ca và Nguồn cội” (lần II / 2011) 

Không có nhận xét nào: