9/3/12

135. CÀNH SAN HÔ NGŨ SẮC

Truyện ngắn 
Mộc Nhân

Anh P. năm nay khoảng hai mươi tuổi, mặc dầu tôi chỉ là một thằng nhỏ mười bốn tuổi nhưng anh rất thích chơi với tôi và hiển nhiên là tôi rất quí mến anh. Quan hệ giữa tôi và anh không chỉ là anh em mà còn là “bạn vong niên”.
Anh P. là con bác Hai, người anh họ của tôi.
Gia đình bác Hai nghèo, sống nay đây mai đó nên anh phải nghỉ học giữa năm lớp mười một. Anh ấy học thật giỏi, là tôi nghe nói thế và tôi thấy cách anh giảng giải mấy bài toán khó khi tôi bí thì biết ngay anh không phải là tay vừa.
Bác Hai thường “đi bạn” tức là làm thuê dài ngày trên tàu cá. Còn bác gái đau yếu luôn nên chỉ ở nhà làm việc vặt.
Ngoài những lúc phụ giúp mẹ, anh dành thời gian để sang chơi cùng tôi bởi anh chẳng thân với ai cả.
Với tôi, anh như kho tự điển sống, việc gì anh cũng biết làm, trò nào anh cũng biết chơi, hỏi gì anh cũng có cách trả lời thỏa mãn người nghe…
Chẳng hạn anh bày tôi làm diều, cách thả diều sao cho diều bay cao, thậm chí khi có gió lớn chẳng có cánh diều nào chịu được thì diều của tôi vẫn bay lướt trên không trung. Hoặc anh chỉ cho tôi biết cách luyện dế, cách kích thích sao cho chú dế mèn khi xung trận luôn là nhà vô địch… Còn trong việc học thì khỏi nói, bài toán nào cả lớp bó tay, tôi mang về cho anh hướng dẫn là hiểu ngay…
Bọn con nhà giàu như tôi làm sao có đủ vốn sống, vốn hiểu biết như anh. Mà cách anh chơi với tôi cũng thật thân thiện. Lúc đầu, bố thấy tôi chơi thân với anh cũng sợ chi phối chuyện học hành nhưng càng ngày ông thấy tôi học khá hơn, lại chơi những trò bổ ích do anh chỉ dẫn nên ông cũng vui lòng.
Nhờ đó, quan hệ giữa tôi và anh ngày càng khắng khít.
Ba tháng trước, cả nhà bác Hai Thu lại chuyển đi vào Bình Định. Nghe nói hai bố con bác đi làm thuê trên tàu đánh cá.
Tôi bặt tin anh từ đấy. Cứ mỗi lần nghe tin dự báo thời tiết có áp thấp nhiệt đới ngoài biển hoặc tin bão biển là tôi lại nghĩ đến anh P. Chả biết anh có đi chuyến biển lần này không? Chả biết con tàu mang theo anh ngư dân học việc trẻ tuổi có đi vào vùng biển dữ hay không … ?
Chiều hôm ấy, trời trở gió. Trên đài có bản tin dự báo thời tiết báo cơn bão số hai sắp đi vào vùng biển Đông là cơn bão lớn, sức gió có thể lên đến cấp mười một, tôi lại nghĩ đến anh. Cả đêm tôi chẳng ngủ để cầu nguyện cho anh và con thuyền của anh được bình yên kịp trở về bến.
Đêm ấy vừa chợp mắt tôi lại mơ thấy anh.
Anh P. vừa trở về sau một chuyến đi biển dài ngày. Anh nói rất nhớ tôi nên xin phép bố mẹ và ông chủ thuyền tranh thủ về thăm tôi.
Trong giấc mơ, tôi thấy anh sạm đen hơn hồi còn ở quê, vẫn đôi mắt sáng như ngày nào nhưng tôi thấy ánh mắt anh có vẻ đượm buồn, mặc dầu anh tỏ ra rất vui khi hai anh em gặp nhau.
Tôi ôm lấy anh và cảm nhận được da thịt anh rắn chắc hơn nhiều, bàn tay anh cứng hẳn lại và hằn lên mấy cục chai  to sần. Tôi nhớ hồi còn ở nhà, khi anh  bày tôi cách cắt vải ra thành hình cánh diều, bàn tay anh mềm mại thư sinh.
Sau một hồi để cho cảm xúc lắng xuống, anh dắt tay tôi ra cuối sân, chỗ có gốc bàng già nua cằn cỗi nhìn ra đồng cỏ trước nhà.
Sau khi ngồi xuống một cội rễ anh nhặt một chiếc lá bàng đỏ rụng dưới chân và hỏi tôi : 
- Em có thấy chiếc lá bàng này thật mong manh trước gió không. Một con thuyền lênh đênh giữa biển khơi bao la cũng nhỏ bé và mong manh như chiếc lá này vậy. Có nghĩa là nó dễ dàng rơi rụng, chìm đắm khi biển trời nổi cơn giận dữ. Anh phải kiếm sống trên những con thuyền như thế đó, biết thế nào được… Anh sinh ra trong một gia đình khó khăn nên phải sớm vào đời, cùng bố mẹ lăn lộn kiếm sống. Em thì may mắn hơn anh, được ăn ngon, ngủ kĩ, được học hành đến nơi đến chốn, em phải biết nắm bắt lấy những cơ hội ấy để vào đời một cách tốt đẹp và thuận lợi hơn mọi người.
Tôi thấy lời anh nói có vẻ triết lí, mới xa anh mấy tháng mà tôi thấy anh không chỉ thay đổi về thân xác mà còn già giặn hơn trong lời nói, suy nghĩ.
Tôi không muốn nghe anh nói những chuyện như thế, buồn quá.
Anh tiếp tục kể :
- Anh phải đi làm trên tàu đánh cá xa bờ, mỗi chuyến đi phải hàng tháng trời mới về lại đất liền. Trên tàu người ta chỉ giao cho anh làm mấy việc vặt như khuân vác cá xuống hầm, dọn lưới, hoặc cuốn dây thừng. Anh mới đi biển hai chuyến mà đã nếm đủ mùi cay đắng của biển khơi. Vừa rồi, tàu của anh gặp cơn bão số một, suýt nữa thì rơi vào vùng bão, may mà chủ tàu kịp cho tàu đổi hướng chứ không thì chẳng biết có trở về được hay không.
- Nhưng điều anh khiếp sợ nhất là con tàu mà bố con anh “đi bạn” một lần nọ bị tàu lạ truy đuổi ngay tại vùng biển quen thuộc. Bọn người trên tàu lạ ấy bắn súng uy hiếp rồi đuổi theo bắt được tàu mình. Chúng tịch thu ngư cụ, hải sản, phá hủy máy móc rồi thả trôi tàu giữa biển khơi. May mắn tàu anh được cứu thoát một cách tình cờ.
- Lần này anh về thăm em để chuẩn bị cho một chuyến đi xa khoảng hai tháng trên biển. Anh hứa khi về sẽ có quà cho em …
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì về món quà ấy, tôi đang chìm đắm trong những câu chuyện anh kể : nào là những con cá ngừ đại dương nặng đến cả trăm kí phải bốn năm người khiêng mới xuể, nào là đêm ở biển chỉ thấy sao trời và nước có cảm giác như mình đang ở một chân trời vô định, và cả những cái vỏ ốc có hình thù, màu sắc lạ mắt mà không phải ai cũng có được …
Tôi cũng nghĩ lung về những con tàu lạ mà ngư dân hay gặp trên biển theo lời kể của anh. Có một nỗi căm thù đang trỗi dậy như một bản năng.
Và dường như tôi không căm thù bão biển nhưng tự đáy lòng tôi nguyền rủa những con tàu lạ ấy.
Có lẽ đọc được ý nghĩ của tôi, anh P. tiếp tục lái câu chuyện:
- Anh nhớ em lắm nhưng chẳng biết phải làm sao, hôm nào rảnh rỗi anh sẽ bày cho em cách làm một con tàu biển bằng giấy bìa cứng có cánh buồm, có cabin của thuyền trưởng, có ống khói thật cao và có cả những giàn súng để bắn lại bọn tàu kẻ cướp…
Tôi kể cho anh nghe chuyện học hành của mình, về những bài toán khó mà tôi phải tự mày mò giải lấy, về cánh diều được tôi lắp thêm ống sáo tre vào bên dưới để nó kêu như có ai thổi sáo trên không trung… Toàn là những chuyện chả đâu vào đâu nhưng tôi thấy thật hạnh phúc khi kể nó cho người luôn lắng nghe và chia sẻ cùng mình…
Chợt anh lấy ra từ ngực áo một gói giấy. Anh cẩn thận mở ra, trước mắt tôi là một cành san hô ngũ sắc. Đây là thứ san hô hiếm bởi mỗi nhánh của nó lung linh một sắc màu khác nhau.
Anh nói thứ san hô này nằm ở vùng biển nước sâu, nó gắn liền với những quan niệm tâm linh chẳng hạn như bỗng nhiên nó chuyển sang một màu trắng đục thì nhất định có chuyện chẳng lành với chủ sở hữu …Đồng thời nó cũng gắn liền với những điều may mắn như: khi màu sắc nó thắm lên thì sẽ có nhiều điều may mắn …
Tôi không biết điều ấy có thật hay không nhưng nghe anh kể tôi cũng thấy hay hay …
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang say sưa mân mê, nâng niu, ngắm nhìn những sắc màu tươi thắm của cây san hô.
Bỗng một nhánh của nó gãy lìa, tôi không hiểu tại sao. Trong khi tôi đang xuýt xoa tiếc rẻ thì anh nói: đây cũng là một điềm gở. Có chuyện chẳng lành cho anh em ta hay sao ?
Chỉ nghe nói thế tôi đẫ hoảng hồn rồi giật mình tỉnh giấc.
Mẹ ở bên giường, mồ hôi trên khắp người tôi vã ra như tắm. Chẳng có anh P. trở về thăm tôi, chẳng có cành san hô ngũ sắc nào.
Tất cả chỉ là một giấc mơ, mong sao đó là một giấc mơ.
Bên ngoài tiếng loa truyền thanh buổi sớm phát đi bản tin của nhà đài tôi nghe có đoạn : “Hôm qua, tại vùng biển HS thuộc chủ quyền nước ta, một tàu đánh cá của ngư dân BĐ bị tàu lạ đâm chìm … Hai người đã được cứu thoát …”
Tàu lạ, tàu lạ !
Dạo gần đây tôi nghe người ta nói đến hai tiếng “tàu lạ” khá nhiều với một tâm trạng hoang mang, bất an mà cũng rất dè dặt.
Chả hiểu sao tôi lại làm một phép so sánh chọn lựa giữa hai điều không may nếu người đi biển gặp phải là bão biển và bị tàu lạ đâm cướp thì mong sao anh P. gặp bão dữ còn hơn !
Sự tàn độc, bất nhân của con người còn đáng sợ hơn thiên nhiên dữ dằn.
Tôi đã khóc vì nhớ anh P. Tôi nghĩ mình phải làm một điều gì đó cho anh nhưng tôi chẳng biết phải làm gì.
Trời đã sáng, ở gian bên, bố tôi đã dậy mở máy đĩa để nghe bài hát nổi tiếng của ban nhạc ABBA mà ông yêu thích có tựa đề “ I have a dream ”.
Tôi nhẩm hát theo. 

2 nhận xét:

phạm hạnh nói...

nhà thơ Pháp Sully Prud'home đã thuật lại một giấc mơ khủng khiếp : " tôi mơ thấy người thợ cày nói với tôi hãy cầm lấy cái cày , người thợ xây bảo tôi hãy tự xây nhà mà ở , người thợ bánh mì thì nói hãy làm lấy bánh mì mà ăn , người thợ may bảo tôi hãy may lấy áo mà mặc ...Tỉnh giấc tôi mới nhận ra rằng nếu không nhờ những người lao động kia tôi làm sao có nhà để ở , có bánh mì để ăn , có áo mà mặc ...tôi làm sao sống được .! Từ đó tôi biết yêu thương tất cả bọn họ ". Lê Đức Thịnh cũng có một giấc mơ khủng khiếp không kém : mơ thấy người bạn rất thân thương của mình có điềm báo bị mất mạng ngoài vùng biển HS - mất mạng không phải vì bảo biển mà mất mạng vì bị hải tặc tấn công .Nghề đi biển bây giờ không sợ sóng to bão lớn bằng sợ " TÀU LẠ ". " Tự đáy lòng tôi nguyền rủa những con tàu lạ ấy ". Cũng là một giấc mơ dữ nhưng một đằng đem lại sự yêu thương vì biết ơn ; một đằng đem lại một sự bất an , đau đớn vì căm thù ..bởi " Sự tàn độc, bất nhân của con người còn đáng sợ hơn thiên nhiên dữ dằn " . " Tôi nghĩ mình phải làm một điều gì đó ..."
Tôi cũng cầu mong những bạn trẻ cũng đồng cảm và biết nghĩ như Lê Đức Thịnh . Và tôi cũng muốn nhẩm theo LĐT bài hát " I have a dream "

Nặc danh nói...

Câu chuyện dễ thương, kết cấu giản dị đan xen giữa thực và mộng - chuyện trẻ con và chuyện thời đại - vui và buồn ; lối viết vừa cổ điển vừa hiện đại.
Nhưng điều quan trọng là nó mang theo nhiều thông điệp khiến mỗi con người có lương tâm đều trăn trở , suy nghĩ ...
Chúc bạn có thêm nhiều bài viết hay, mới.