Mộc Nhân
chuyện mình phai nửa đồi cỏ úa
mòn hạt mưa rỗ khấc thời gian
những tháng ngày tìm nhau mật ngọt
anh trở về trong giấc miên man
tựa vai nhau ấm người yêu dấu
nước mắt rơi nhòe dấu môi hồng
đêm bão giông đóng hồn phiêu dạt
cuộc phong trần trống giữa hư không
huyệt mộ nào chôn sâu lời hẹn
phôi phai lời lỗi gánh trăm năm
em vời vợi bóng trăng cùng tận
dấu hình hài khắc chạm xa xăm.
1 nhận xét:
Hư vô và vĩnh viễn
Cũng vô lý như lần kia dưới lá
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh
Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ
Tiếng kêu kia còn một chút mong manh
Giòng nức nở như tia hồng đốm đỏ
Lạc trời cao kết tụ bóng không thành
Lá cũng mất như một lần đã lỡ
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh
Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở
Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình
Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo
Cồn sương đi vào truông lạnh miên man
Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo
Đêm tàn canh khắc vợi nguyệt gương ngàn
Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống
Ngón trên tay và tóc xoã trên đầu
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng
Để bây giờ em có biết nơi đâu
Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng
Hồn hoa cỏ Phượng Thành Hy Lạp úa
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không
(Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993)
Đăng nhận xét