Mộc Nhân Lê Đức Thịnh
năm nay mày có về Thạnh Mỹ
thấy trưa hè dựng vách đá vôi
tiếng chim rừng len từ sâu thẳm
mệt nhoài theo gió thốc sườn đồi
nhớ những lần tao về thăm trước
nguệch ngoạc cung đường nhạt dấu sơn khê
bến không đò ngang chiều tắt nắng
góc quán chờ rượu sủi câu thề
nhớ dăm thằng cà tàng chiến hữu
ngồi hiên ngang uống rượu mía quầy bar
ăn bún mắm trong nhà hàng đặc sản
kể chuyện buồn đời mà vẫn hi ha
sông Bung nhọc nhằn vẫn bình yên chảy
chiều đứng trên cầu thả giấc mơ
óc tim mày tao thuộc lòng pass word
khi gõ vào là ra: bia - gái và thơ
lúc chồn chân đêm vùng cao ngậm ngãi
bát rượu rừng bên góc nhà gươnl
mười năm sau chưa phai mùi thịt thủm
dù da tóc em ta đã quên hương
những ngọn đuốc giữa thâm u rừng thẳm
soi thằng bạn thân khuất mặt từ lâu
lan rừng vẫn nở trên cành khô tháng nắng
và con đuờng vòng mở lối chân cầu
xứ núi này không tìm đâu ra sách quí
xa xỉ lạc loài tình khúc Phạm Duy
ta hát nhau nghe điệu blues mộng mị
cho nỗi cô đơn thôi ngọ nguậy tâm hồn
ngày trống rỗng gặm nỗi buồn thung lũng
tự dưng nhớ dăm thằng bạn già
những trái tim không cần mật khẩu
chưa chạm em một lần mà vẫn hát tình ca
năm nay có rủ nhau về Thạnh Mỹ
vác theo cây đàn và thêm đám cà rịch cà tang
để hát lại những ngày vui vung vãi
kể chuyện giang hồ mà vẫn tử tế đàng hoàng.
***
2 nhận xét:
óc tim mày tao thuộc lòng pass word
khi gõ vào là ra: bia - gái và thơ. ( mình thích rượu hơn bia!)
Mộc Nhân quá giỏi, xin bái phục bái phục.
Cứ suy bụng ta là ra bụng người liền... hì hì
Mộc nhân viết bài nào về miền đất tình nhân cũng sâu sắc, ngày xưa sống trên nớ có chi chi không rứa... ( thị mẹt hay cu tí?)
Đăng nhận xét