7/9/16

832. VÔ THƯỜNG VÀ VĨNH CỬU

Mộc Nhân

những khoảnh khắc rối bời
anh nghĩ tới đôi mắt em rạng ngời
để thế giới của anh sẽ trú ngụ trong ánh sáng
sự yên lặng cho những câu chữ quằn quại được mở ra niềm vui
 
khi cô đơn như thể cánh hoa bị tuyết băng phủ kín
anh tưởng tới khuôn miệng với nụ cười hiện hữu
nói với trái tim anh đôi điều rồi lặng im
anh lắng nghe ngỡ tiếng chim hót từ một chốn nào xa thẳm

khi nỗi buồn của anh thành rạng rỡ
thế giới sẽ vỡ òa trong ánh sáng mùi hương
khi cảm xúc của anh tràn dầy hứng khởi
anh bận rộn với môi hôn và vòng tay chạm ngực

em hãy nghe hơi thở của anh lúc này
và tin rằng 
vô thường thành vĩnh cửu.                               
                  

Không có nhận xét nào: