Mộc Nhân
Tiếng nói của triều cường không hung dữ và bất chợt như lũ lụt miền Trung khiến con người tìm đường trốn tránh. Nó thì thầm, đều đặn, hiền lành, theo chu trình, mời gọi bàn chân lang thang lội nước.
Trong những đường phố ngập,
tràn lên khuôn mặt người sự thấu hiểu và thích nghi, cởi mở và thanh thản, chấp
nhận bị dẫn dắt bởi sức hút của những đỉnh triều ổn định.
Tôi không còn quan tâm đến
việc mình có bị tác động của nó hay không bởi nó đang bao quanh tôi, gần như ép
tôi dò dẫm từng bước chân dưới nền đất trơn và lún, dù trước đó khoảng một giờ
không có điều gì xảy ra nhưng mọi người đều hiểu nó sắp xảy ra - thực tế là
chính xác như vậy và mọi ước muốn nó không xảy ra là vô ích, vì triều cường hoạt
động theo quy luật lên xuống của con nước, theo giờ, theo chu kỳ hấp lực của mặt
trăng…mang theo một gánh nặng bí ẩn, sự tồn tại bất biến, tại một số thời điểm
nhất định, trong nhưng không gian địa mạo đủ thấp để nó chế ngự, trong độc thoại
lan man, bất trị…
Mọi chuyện không hề có lời
mở đầu, không linh cảm, không có sự chuẩn bị hay diễn tập, vào một khoảnh khắc
cụ thể trong ngày, nó hiện ra không đột ngột và bất ngờ… khiến người không có
trải nghiệm triều cường trở nên đần độn trong sự hiểu biết của mình.
Và cũng nhờ nhận thức được
sự thiếu hiểu biết của mình mà một kiến thức cũ có thể được trao đổi, nâng cấp,
cập nhật để trở thành điều mới - trong nỗ lực hiểu nó, tự hành hạ mình khi cố gắng
làm điều đó, anh nhận thấy rằng có vấn đề gì đó với không khớp với trải nghiệm
của mình.
***
Chúng tôi, những người
chưa quen với điều này có thể lảm nhảm, than rằng như một thằng đần độn, không
hiểu chuyện khi hoàng hôn buông xuống, con nước dâng lên khiến mọi thứ trong
vòng vây của nó trở nên tê liệt, chết lặng, trầm ngâm, mãnh liệt… đủ mọi trạng
thái…
Dù sao, vào khoảnh khắc
cuối cùng tôi cũng hiểu ra: khi tôi hiểu triều cường, nó cũng đủ vô hại với
tôi, điều đó có nghĩa là anh phải cảnh giác với nó, tạo ra quan hệ với nó, dõi
theo mọi hành động của nó, di chuyển cùng nó, không sợ hãi hoặc lấy nỗi sợ hãi
thúc đẩy suy nghĩ, nhìn sâu hơn về nó để thanh tẩy, thân thiện, đi qua nó…
Và lúc này, những trải
nghiệm mới về triều cường xứ đất Phương Nam trở thành ký ức và văn chương của
tôi.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét