Về
“Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật
Môc
Nhân (Tư liệu giáo khoa)
Đọc thơ Phạm Tiến Duật chúng ta nhận ra cái chất giọng
rất trẻ, rất lính của tác giả. Ông đã đưa vào thơ những chất liệu hiện thực
sinh động của cuộc sống ở chiến trường, cùng với ngôn ngữ, giọng điệu giàu tính
khẩu ngữ tự nhiên, khỏe khoắn. Bài thơ về
tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật dẫn chúng ta đến với những chiến
sĩ lái xe trên tuyến đường Trường Sơn thời đánh Mĩ.
Không rõ nhà thơ đã từng bao nhiêu lần trực tiếp cầm
lái, hay ngồi trong ca bin bên cạnh người lái, mà ngôn ngữ, nhạc điệu, cảm hứng
và suy nghĩ trong bài lại chân thực, sống động đến vậy. Tất cả, cứ hiển hiện
hồn nhiên, trực diện ngay trước bạn đọc:
những chiếc xe không kính, tiểu đội lính vận tải vui vẻ, tếu táo mà thật đĩnh
đạc, hiên ngang…
Mở đầu bài thơ là một hình ảnh trần trụi: “Xe không có kính”, kết thúc là một hình
ảnh bất ngờ: “trái tim”. Phải chăng tiểu đội xe không kính ấy lăn bánh được là bởi “Chỉ cần trong xe có một trái tim” ?