Hoa Lamium (Hình và thông tin từ nguồn Wikipedia)
Lamium là một loài thực vật thuộc họ Hoa môi (dịch âm Hán Việt là Dã chi ma trắng). Loài này sống ở nhiều môi trường khác nhau nhưng chủ yếu là vùng rừng núi có khí hậu lạnh.
Trong các tập thơ của Louise Glück, đối thoại liên tục
diễn ra trong dòng ngôn từ tự sự đơn giản khéo léo để cuối cùng đi đến một diễn
ngôn. Trong thơ bà có ít nhất ba cuộc đối thoại khác nhau: đối thoại giữa những
sự vật; đối thoại giữa con người và đối thoại gián tiếp giữa sự vật và người. Mỗi
cuố đối thoại đều mang một tinh thần riêng nhưng cũng góp phần tạo nên những
suy ngẫm triết lý sâu sắc hơn về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên được
hun đúc trong suốt tác phẩm của bà. Thay vì sử dụng các khối văn bản cứng nhắc
trong mỗi bài thơ để đạt được chiều sâu văn học, bà dựa vào các diễn ngôn song
song - với mỗi bài thơ thể hiện tiếng nói của con người trong sự đồng hành với
những sự vật được nhân hóa và rồi nêu lên những suy nghĩ mà bạn đọc là người giải
mã nó.
LAMIUM
Đây là cách mà bạn sinh tồn khi bạn có một trái tim lạnh giá
cũng như tôi: âm thầm, len qua những tảng đá mát mẻ
dưới bóng những tán phong cổ thụ.
Mặt trời dễ gì chạm vào tôi.
Đôi khi vào đầu xuân tôi thấy nó mọc lên từ rất xa.
Rồi những chiếc lá xuất hiện, che khuất. Tôi cảm thấy
tia sáng xuyên qua vòm lá, bất chợt,
tựa như ai đó dùng thìa kim loại gõ vào chiếc ly thủy tinh.
Không phải mọi sinh vật
đều cần ánh sáng như nhau. Một số trong chúng ta
tạo ra ánh sáng của riêng mình: một chiếc lá ánh bạc –
như một con đường không đặt chân, một cái hồ cạn
bàng bạc trong bóng tối dưới tán phong đại thụ.
Nhưng bạn đã biết điều này.
Bạn và những người khác đều hiểu rằng
sống chân thật, mở rộng ra, hãy yêu
tất cả những gì lạnh lẽo.
* Mộc Nhân dịch từ nguyên bản:
LAMIUM - Louise
Glück from "The Wild Iris" (The Ecco Press 1992)
This is how you live when you have a cold heart.
As I do: in shadows, trailing over cool rock,
under the great maple trees.
The sun hardly touches me.
Sometimes I see it in early spring, rising very far away.
Then leaves grow over it, completely hiding it. I feel it
glinting through the leaves, erratic,
like someone hitting the side of a glass with a metal spoon.
Living things don’t all require
light in the same degree. Some of us
make our own light: a silver leaf
like a path no one can use, a shallow
lake of silver in the darkness under the great maples.
But you know this already.
You and the others who think
you live for truth and, by extension, love
all that is cold.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét