Nguyễn Văn
1. TIỂU HỔ GẶP HỌA
Câu chuyện "mèo lại hoàn mèo" mà ai cũng biết là nỗi “đau” của dòng họ nhà mèo. Cứ tưởng là sẽ có danh xưng mới hơn người nhưng không ngờ do ông chủ của mèo quá kém thông minh nên đã bị người khác dạy cho một bài học nhớ đời.
Một năm nọ Thần Mèo lại về chầu trời
để thay Thần Hổ nhận nhiệm vụ của một năm mới. Nhớ câu chuyện đau lòng cũ, Thần
Mèo liền quì mọp khóc lóc trước Ngọc Hoàng xin được đổi tên tất cả loài mèo
thành tên mới là Tiểu Hổ cho có chút “danh vọng”. Mặc dù Thần Hổ cực lực phản
đối nhưng Ngọc Hoàng cũng xiêu lòng trước những lời năn nỉ của Thần Mèo nên
cuối cùng đã chuẩn tâu.
Thế là từ đó các chú mèo được dịp vênh
váo với đời với danh xưng mới là Tiểu Hổ. Nhưng thật không may thời thế đã thay
đổi, các “dân chơi” muốn được chơi sang nên đua đòi thích ăn thịt chúa sơn lâm
cho oai. Thế là các chú hổ bị săn lùng... Nhưng hổ là loài thú quí hiếm không
phải là thứ dễ bắt và dễ giết. Vậy là các chủ quán nhậu bảo nhau: “Các thực
khách không ăn thịt hổ được thì ăn tạm thịt tiểu hổ vậy. Hổ nào cũng là hổ
cả!”.
Vậy là Tiểu hổ (mèo) được người ta đưa
lên bàn nhậu!
Thần Mèo vô cùng ân hận vì đàn con
cháu của mình bỗng dưng bị gặp đại họa, sống thì bị truy lùng, chết thì không
toàn thây vì bị xào nấu làm món nhậu.
Thấy vậy, Thần Hổ mới cười nói: Ở đời không
hiếm những kẻ gặp hiểm họa chỉ vì cái bệnh háo danh của mình. Thương thay!
2. MÈO CÓ BẮT CHUỘT ?
Ngày xưa có một vị quan mẫn cán và
thanh liêm được giao nhiệm vụ trông coi kho lương thực cho nhà vua. Nhưng năm
nọ, không hiểu sao lũ chuột lại sinh sản bùng phát rất nhiều nên kho lương thực
của nhà vua cứ bị hao hụt dần.
Nghe lời thuộc hạ, quan đem hơn hai
mươi con mèo thả vào kho. Lúc đầu kết quả khá khả quan. Ông quyết định nuôi
thêm hai mươi con mèo nữa trong kho nhưng thật bất ngờ, không hiểu sao lượng
lương thực hao hụt lần này không hề giảm sút mà lại có chiều hướng muốn tăng
lên!
Vị quan vô cùng lo lắng vì tình trạng
mất mát lương thực kiểu này nếu cứ tiếp diễn chắc chắn ông không giữ được cái
đầu trên cổ. Quan liền treo bảng trước cổng cần mua mèo quí gấp để trừng trị lũ chuột trong kho.
Vừa treo bảng thì có một lão đạo
sĩ đến gỡ bảng và xin vào yết kiến. Viên quan mừng lắm liền mời vào. Lão đạo sĩ
chào vị quan xong liền hỏi:
- Thượng quan cần mua mèo quí để làm gì?
- Ta cần mua mèo quí để bắt chuột.
- Thượng quan lầm rồi, ông bà ta đã có
câu “mèo nhỏ bắt chuột con”. Không
phải có mèo quí mới bắt được chuột và không phải con mèo nào cũng có sở thích
bắt chuột! Loài mèo từ thuở xa xưa con nào cũng biết bắt chuột. Nhưng từ khi ở
chung với loài người, nhiều con mèo đã nhiễm tật xấu như ăn vụng, hoặc tệ hơn
là móc nối với loài chuột để hưởng lợi cho mình!
- Có loại mèo biết móc nối với chuột
ư? Ta chưa từng nghe!
- Thượng quan có đọc nhiều sách không?
- Từ nhỏ tứ thư ngũ kinh ta đều thuộc
làu cả.
- Thượng quan có thường đọc sử, đọc
thơ không? Có xem tranh nhiều không?
- Đạo sĩ khinh thường ta quá. Ta đã
đọc trọn bộ Sử Ký của Tư Mã Thiên, thơ của thi tiên Lý Bạch bài nào ta cũng
thuộc, tranh của Tô Đông Pha hầu hết ta cũng đã từng xem qua…
- Thượng quan tỏ ra rất am hiểu văn
hóa và học thuật của… nước ngoài! Lão chỉ xin thượng quan đến làng tranh Đông
Hồ của nước ta để tìm mua bức tranh Đám
cưới chuột về xem. Lúc ấy thượng quan sẽ hiểu ngài cần phải làm gì...
Nói xong lão đạo sĩ liền cười ngất và
biến mất. Viên quan coi kho bỗng giật mình, toàn thân mồ hôi ướt đẫm. Ông liền
vội sai thuộc hạ đến làng tranh Đông Hồ gấp. Khi bức tranh Đám cưới chuột được
trình lên, nhìn lũ chuột dâng quà cho mèo trong tranh viên quan hoàn toàn tỉnh
ngộ.
Trị tội đám mèo này xong nạn chuột
trong kho từ đó xem như mất hẳn.
2 nhận xét:
Đấy là chưa kể tới cái tính hay ăn vụng của họ nhà mèo !
lại tiếp tục chửi rồi...
Đăng nhận xét