Mộc Nhân
Mang chiếc áo đục ngầu
suốt đời đi tìm một tận cùng thất lạc
đầu vàm hợp lưu niềm vui
hay khi chia nhánh khổ đau
sông Cái, sông Bung, Vu
Gia buổi triều dâng con nước nát nhàu
xanh vết thời gian nhọc
nhằn ôm bưng biền tri kỷ.
Ghềnh thác suối nguồn
thăng hoa những đêm dài mộng mị
băng qua núi đồi hẹn với
cỏ lau chẳng thể chối từ
ngập ngừng Giao Thủy những
ngày sông cuộn lũ ưu tư
anh muốn lắng mình trong
nỗi buồn khoan thai sóng nước.
Qua Câu Lâu em vực tình
yêu tay xòe ngón cong dáng thon tha thướt
ngày bỏng rát mặt trời
đêm dịu màu cồn bãi bóng tre loang
sao không cùng anh đi
ngược dòng thức trọn đêm hoang
nằm giữa Gò Nổi xanh dâu
nhớ giấc mơ của một thời rong rêu cùng cực.
Vẫn tưới tắm mùa màng mang
hồn quê vào nhịp đời thổn thức
qua Hội An chấp chới vọng
âm phong thanh tiếng sóng miệt mài
Sông Hoài trôi trong đám
lục bình mang hồn nhiên khát vọng ngày mai
tiếng cá quẫy khô khan
không làm ướt rừng dừa Cẩm Thanh trầm tịch.
Một lần sông Thu anh muốn
khai sinh những điều tâm hồn diễn dịch
cũng muốn lãng quên đôi
môi thao thiết biệt khúc không lời
gió Cửa Đại xõa tóc em tạc mùi
hương vào chiều sóng nước chơi vơi
anh úp mặt vào kí ức phù
điêu nghe mùa trôi xa mải miết. Cửa Đại - xa xa là Cù Lao Chàm |
Sông Thu, đổ ra Cửa Đại |
Cầu Câu Lâu |
Trên cầu Cửa Đại |
Hội An nhìn ven Sông Thu |
Hoàng hôn trên Sông Thu |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét