Mộc Nhân dịch (1)
Nguyên tác: “Bath”, by Amy Lowell (2)
Ngày mới tinh khôi và đẹp đẽ, không khí thoang thoảng mùi hoa tulip và thủy tiên.
Ánh nắng tràn vào cửa sổ
phòng tắm, len lỏi qua làn nước trong bồn tắm thành những đường vân trắng xanh.
Nó cắt mặt nước thành những khe hở như một viên ngọc, và làm nó nứt ra thành
ánh sáng rực rỡ.
Những đốm nắng nhỏ li ti
nằm trên mặt nước, nhảy múa, nhảy múa, và hình ảnh phản chiếu của chúng rung
rinh trên trần nhà một cách tuyệt đẹp; chỉ cần một động tác của ngón tay tôi,
chúng cũng chuyển động, chao đảo. Tôi nhích một bước chân và những mảnh sáng
trong bình nước. Tôi nằm ngửa ra và cười, để dòng nước trắng xanh, dòng nước beryl nhuốm màu nắng, chảy tràn qua ban
ngày. Tôi sẽ nằm đây một lúc, đùa nghịch với làn nước và những đốm nắng. Bầu trời
xanh cao vời vợi. Một con quạ vỗ cánh bên cửa sổ, và có mùi hương hoa tulip và
hoa thủy tiên thoang thoảng trong không khí.
------------------
Chú thích:
(1). Nguồn Anh ngữ: allpoetry.com
(2). Tên đầy đủ của tác giả là: Amy Lawrence Lowell (1874 - 1925) là một nhà thơ người Mỹ thuộc trường phái hình tượng (imagist). Bà đã được trao Giải thưởng Pulitzer về Thơ năm 1926, sau khi qua đời. Thuở nhỏ, cô bị bạn bè xa lánh vì “nam tính”, thẳng thắn và hay bàn tán. Lowell chưa bao giờ học đại học vì gia đình bà cho rằng phụ nữ không nên như vậy. Bà bù đắp cho sự thiếu hụt này bằng việc đọc sách, sưu tầm sách và đi du lịch khắp nơi. Năm 1902 (28 tuổi) bà bắt đầu làm thơ sau khi được truyền cảm hứng từ một buổi biểu diễn của nữ nghệ sĩ người Ý, Eleonora Duse.
Mặc dù đôi khi bà viết sonnet,
nhưng là người tiên phong viết thơ tự do (free verse) và ủng hộ trường phái này
và gọi kỹ thuật này là "văn xuôi đa âm" (polyphonic prose). Lowell
cũng đã xuất bản một số tập thơ, bao gồm Sword Blades and Poppy
Seed (1914), Can Grande's Castle (1918), và Pictures of the
Floating World (1919). Thơ của Lowell, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ mối quan
hệ của bà với các nhà thơ Hình tượng sau năm 1913, đã hướng đến cái mà bà gọi
là "nhịp điệu không vần" (unrhymed
cadence) - một phong cách phi vần điệu mà bà cảm thấy phù hợp với tiếng Anh
và dựa trên nhịp điệu tự nhiên của lời nói - một nghệ thuật được S. Foster
Damon mô tả trong Amy Lowell: A Chronicle là "hình thức thơ đa dạng
và uyển chuyển nhất từng được sáng tạo bằng tiếng Anh. Nó chạy mà không có bất
kỳ trở ngại nào từ nhịp điệu này sang nhịp điệu khác, tùy theo tâm trạng của thời
điểm; nó cho phép sử dụng bất kỳ và mọi thủ pháp được biết đến trong thơ ca, hạn
chế duy nhất là 'âm thanh phải là tiếng vọng đến giác quan.'"
(3). AI: Bài thơ này ghi
lại khoảnh khắc yên bình và vui tươi. Người nói miêu tả một ngày nắng đẹp,
trong lành với hương hoa tulip và hoa thủy tiên thoang thoảng trong không khí.
Ánh nắng tràn qua cửa sổ, tạo nên những hình ảnh phản chiếu nhảy múa trên trần
nhà. Người nói đùa giỡn với những hình ảnh phản chiếu này, khuấy động mặt nước tạo
nên những họa tiết khác nhau. Chúng đắm mình trong ánh sáng xanh mát của nước,
tận hưởng sự thư thái, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Ngôn ngữ và hình ảnh của
bài thơ truyền tải cảm giác tươi mới và sống động. Việc sử dụng các từ như
"fresh-washed" (tinh khôi),
"bores" (len lỏi) và
"cleaves" (giao cắt, cắt ngang)
tạo nên một bức tranh sống động về chuyển động của nước. Việc so sánh nước với
một viên ngọc làm nổi bật vẻ rực rỡ và vẻ đẹp của nó. Việc sử dụng lặp lại từ
"dance" phản ánh cảm giác vui tươi và thích thú của người nói.
Bài thơ này khác với các
tác phẩm khác của tác giả ở chỗ tập trung vào trải nghiệm cá nhân hơn là các chủ
đề xã hội hay lịch sử. Bài thơ này cũng khác biệt so với các bài thơ khác cùng
thời ở chỗ nó ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên và niềm vui của các giác quan. Sự
đắm chìm của người viết vào khoảnh khắc hiện tại và sự trân trọng thế giới tự
nhiên phản ánh ảnh hưởng ngày càng tăng của trường phái Ấn tượng trong văn học
và nghệ thuật.
Trong phần giới thiệu cho tập thơ năm 1915, Amy Lowell đã cố gắng đặt ra một số tiêu chí cho các nhà thơ tự do:
1. Sử dụng ngôn ngữ thông thường (To use the language of common speech).
2. Tạo ra nhịp điệu mới (To create new rhythms).
3. Cho phép tự do tuyệt đối trong việc lựa
chọn chủ đề (To allow absolute freedom in
the choice of subject)
4. Trình bày một hình ảnh (To present an image)
5. Tạo ra những bài thơ cứng rắn và rõ
ràng, không bao giờ mờ nhạt hay mơ hồ (To
produce poetry that is hard and clear, never blurred nor indefinite)
6. Cuối cùng, hầu hết chúng ta đều tin rằng
sự tập trung là bản chất của thơ ca (Finally,
most of us believe that concentration is of the very essence of poetry.)
Trong thời kỳ này,
Lowell cũng sáng tác thơ và đã xuất bản một số tập thơ, bao gồm Sword
Blades and Poppy Seed (1914), Can Grande's Castle (1918),
và Pictures of the Floating World (1919). Thơ của Lowell, chịu ảnh hưởng
sâu sắc từ mối quan hệ của bà với các nhà thơ Hình tượng sau năm 1913, đã hướng
đến cái mà bà gọi là "nhịp điệu không vần" (unrhymed cadence) - một phong cách phi vần điệu mà bà cảm thấy phù
hợp với tiếng Anh và dựa trên nhịp điệu tự nhiên của lời nói - một nghệ thuật
được S. Foster Damon mô tả trong Amy Lowell: A Chronicle là
"hình thức thơ đa dạng và uyển chuyển nhất từng được sáng tạo bằng tiếng
Anh. Nó chạy mà không có bất kỳ trở ngại nào từ nhịp điệu này sang nhịp điệu
khác, tùy theo tâm trạng của thời điểm; nó cho phép sử dụng bất kỳ và mọi thủ
pháp được biết đến trong thơ ca, hạn chế duy nhất là 'âm thanh phải là tiếng vọng
đến giác quan.'"
--------------
* Refrences:
2. Wikipedia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét