24/8/25

3.604. VIẾT LÀ SỰ TÁI KÝ ỨC

     Lê Thị Ngọc Trâm 
     Bài viết được xuất bản trong tập "Ngày con được làm người" - Mộc Nhân Lê Đức Thịnh (Nxb Văn Học, 2025).
***
   Viết là sự tái ký ức con người: “viết lại ký ức miên man” “ký ức chạm khắc”, “ký ức gọi tôi về”… Ở đó, tái sinh trở đi trở lại trong ý niệm của nhân vật trữ tình.


Trong dòng chảy miên man của ký ức, Mộc Nhân trở thành người nhặt nhạnh mỹ cảm từ những gì bình dị, chân chất của con người, ngọn cỏ cành cây trong hai tiếng “quê nhà”, trong hành trình ‘trở về” quê hương. Nằm trong hệ thống trường liên tưởng về không gian kỷ niệm, “quê nhà”, “quê đất”, “quê xứ mình”, “vườn nhà”, “đất mẹ”… mang tính phiếm chỉ cho không gian cội nguồn bản thể, nơi dung dưỡng khoái cảm bình an cho con người.

Là một nhà thơ mê “xê dịch”, ở tập thơ thứ hai này, tác giả đã thực sự đưa độc giả bước vào không gian xứ Quảng với những địa danh Tây Giang, Nam Giang, Cù Lao Chàm, Hội An…mỗi vùng đất đi qua đều đọng lại trong lòng người những bức hoạ ấn tượng về cảnh sắc thiên nhiên và dấu ấn văn hoá phong tục. Điều đặc biệt, Mộc Nhân đã nội tâm hoá những địa điểm khi không chỉ mô tả đơn thuần mà gắn vào đó những tính từ chỉ cảm giác.

Hình ảnh thơ có xu hướng đi từ thực đến mộng, từ thời gian hiện tại đến sự vây bọc bởi màn sương của điểm nhìn hồi cố, từ tính định vị đến tính mờ hoá để bước vào không gian tâm linh siêu hình. Vùng đất trở thành nơi chuyên chở nỗi nhớ, niềm thương và tinh thần hoài cảm của một tâm hồn hoà điệu với thiên nhiên, một hồn thơ tái sinh trong bản nguyên xứ sở.

Trở về để tái sinh, hơn cả, là hành trình trở về với bản thể tâm hồn mình. Ta vẫn nhìn thấy ở tập thơ một gã si tình đi lượm lặt những mảng ký ức yêu đương…

Ấy là hoài niệm nhưng không bi lụy, nhớ nhung nhưng không lẩn quẩn trong những giấc mơ đã mất, đớn đau nhưng không tự chìm trong vết thương loang lỗ của chính mình.

Ấy là những trang giấy mở ra, con đường lót bằng chữ… làm hiện lên chân dung một nhà thơ luôn trăn trở, tâm huyết và nghiêm túc với hành trình đi tìm chất liệu, đi tìm sự cất lời của ngôn ngữ văn chương.

Như chính tác giả chia sẻ, viết văn dễ rơi vào “cảm giác cô độc, thậm chí chênh vênh giữa đời sống”. Để một lần nữa được phục hiện cái bản lai diện mục của mình trên trang giấy, không ít lần ta phải hoá thành kẻ mộng du… Và có lẽ cũng có một Mộc Nhân được sinh ra bởi chính những con chữ của riêng mình, trong tàn đêm, những câu thơ bay lên trong cái ngày con được làm người.


Lê Thị Ngọc Trâm
Thạc sĩ Văn học
Trường THPT Chuyên Lê Thánh Tông, Hội An

*****
 Nếu bạn xem đang trên điện thoại
hãy bấm vào dòng chữ 
"Xem phiên bản Web" 
(ở dưới cùng của điện thoại)
 sẽ hiện ra giao diện máy tính, dễ xem hơn. 

Không có nhận xét nào: