28/11/14

517. KÍ ỨC NGÀY MƯA

 Lê Tấn Đăng Tâm.
Đăng Tâm trong chương trình “Chinh phục” của VTV.
LTS: Ở Thị trấn Ái Nghĩa, Đại Lộc, Q, Nam có hai cậu học trò nổi tiếng – con trai của Dentistry-doctor Lê Tấn Dũng, là Lê Tấn Đăng Khoa và Lê Tấn Đăng Tâm.
Cậu anh Đăng Khoa mới sinh viên năm 3 Đại Học KHTN Tp HCM mà đã được Bộ KH&CN cấp phép đi nhiều nước, không phải đi du lịch mà là được mời tham gia Hội thảo Khoa học tại các diễn đàn khoa học quốc tế. Còn cu em Đăng Tâm năm 2013 đã vào vòng chung kết chương trình “Chinh phục” của VTV, hiện là học sinh lớp 10 chuyên Toán Trường THPT Chuyên Lê Thánh Tôn, Quảng Nam.
Mình khoái hai cậu này không chỉ vì các em là học trò học giỏi, năng động, thông minh… niềm tự hào của gia đình, nhà trường và tất nhiên của mình nữa mà còn bởi các em dù là dân khoa học tự nhiên nhưng lại rất đam mê văn chương, đọc sách văn học nhiều, hiểu biết về khoa học xã hội khá rộng, có tư duy nhạy bén mới mẻ và cầu thị.
Đó là điều đáng quí ở người trẻ tuổi, không những quí mà còn hiếm nữa.
Hôm nay thầy đọc những trang nhật kí của Đăng Tâm, dù là những dòng chữ học trò nhưng ẩn chứa những nét đẹp tâm hồn, cảm xúc đằng sau những con chữ.
Và thầy đăng những trang văn của em lên đây không chỉ chia sẻ mà còn để thể hiện niềm yêu mến của thầy đối với những đứa học trò của mình. 
                  Chúc các em sức khỏe, học giỏi và thành đạt hơn nữa.
***

Đăng Tâm trong lễ bế giảng năm học
2013-2014
Trời ti dn, những con ph đã bắt đu lên đèn. Nhng con đưng rc sáng vi những bng hiu chp nháy. Trên đường xe cộ qua li nườm nượp, tiếng còi xe vang lên inh i.ng như ai cũng muốn v nhà sm hơn mt chút đtận hưng nhng giây phút cui ngày bên gia đình. Bất cht, tri đ mưa, cơn mưa rào như muốn trút hết những ưu tư, bực dc trong ngày. Mưa xuống, trả li s vng lng cho con đưng. Mi ngưi dng li, mc áo mưa rồi li lao đi trong cơn mưa nặng ht. Mt s ít tp xe vào trú mưa dưới những mái hiên bất cht chìa ra bên đưng. Cu đạp xe trong mưa, ngưi ướt đm. Nhưng cu tch thế. Cu đã đp xe trong mưa không biết bao nhiêu lần k t khi y. Và lần nào cũng vậy, khóe mắt cậu có gì đấy không phi mưa.
Cậu con trai y, tất nhiên là tôi.
     Năm lớp chín của tôi là một năm buồn, đẫm nước mắt như cơn mưa bất chợt kia.
          Khi cánh phượng cuối cùng đã rơi, ve sầu đã thôi kéo đàn trong nách lá, mùa hè cũng đi theo. Những cánh diều đã thôi bay lượn, tiếng sáo đồng cũng đã thôi ngân nga. Như bao đứa trẻ đang ở độ tuổi “ mài đũng quần trên ghế nhà trường” tôi lại cắp sách đến trường. Ngày đầu đi học, tôi mang trong mình sự háo hức, hân hoan lạ thường. Ba tháng hè, ba tháng xa cách bạn bè, thầy cô, cũng đã đủ làm tôi cũng thấy trống vắng. Nhũng lúc ấy, không biết làm gì, tôi đành thì thầm những nghĩ suy cho mùa hè và chỉ mùa hè nghe thấy. Dường như mùa hè bỏ ngoài tai những lời tâm sự của tôi. Mùa hè còn những chùm phượng thắm, còn tiếng ve nỉ non, còn những cánh diều tung bay trong gió, còn lâu mùa hè mới để tâm đến những tâm tình của tôi. Nhưng dù sao, khi làm vậy tôi thấy lòng mình khuây khỏa hơn rất nhiều.
Ngày đầu ngày hội ngộ. Nhưng với tôi, nó cũng là ngày chia tay. Trưng tôi  “xáo trn” lại toàn b lp chín. Tc là mi lp chín bây gis bao gồm học sinh nhiu lớp tám khác nhau. Tôi tin rng, du cho Galileo ai, lúc đó Trái Đất đã ngừng quay. S ht hng nhanh chóng len li vào tim tôi, chiếm chỗ ca s hào hng khi nãy. Nhưng tôi vn còn mt chút hi vng, rằng lp mới của tôi sẽ vài ba đa bạn lớp cũ. Niềm hi vng ấy tuy nhỏ nhoi nng đó là tt cả nhng gì tôi có bây giờ. Nhưng sau khi đc xong danh sách mới tôi li càng thất vọng. Lớp tôi sẽ hc chỉ có mt mình tôi và nhng người bn mới chưa quen biết.
Tôi tìm nhng đa bạn gia mt rng áo trng. Mặt đa nào đa nấy cũng buồn xo, đa mắt đã ngn lệ. Bạn bè hc chung với nhau bao nhiêu m, dđịnh rằng năm cui sẽ to mt kỉ niệm khó quên trong lòng mi đứa, nhưng ngđâu giđây phải chia tay. Trưng tôi tập trung hc sinh li ch để thông báo chừng đy. “Chừng đy” thôi cũng đã đ làm tôi bun tê tái. Bng dưng biết bao k niệm ùa về, chúng hin ra trước mắt i, nguyên vẹn như ngày o. Ngày nào sao như mới hôm qua! Cht trời đ mưa. Mưa rơi tí tách, từng ht, từng ht. Hc sinh ln t ra về. Sân trưng vng dn, cui cùng ch còn mt mình tôi trong cơn mưa. Bỗng sng mũi tôi cay cay. Khi y, trước mặt bn buồn nhưng tôi c gng cầm nước mt. Giđây mắt tôi đã ngn nưc.ớc mắt tuôn rơi trên hai gò má lẫn vào cơn mưa đang nng ht dn. Cảnh vật mdần sau màn mưa dày. Nhng k niệm cứ ẩn hiện đầy mơ hồ. Mưa kia rơi nhanh, cun hết bao ni buồn, ra sạch nhng kỉ niệm đã ph bi trong tôi hay sẽ ch là thoáng qua, để tôi tiếc nui nhn ra rng sự tht trước mắt chng hthay đổi.
Con người kng th sống mãi trong quá kh, du cho quá kh tươi sáng, hnh phúc, còn hiện tại lắm bun phin, gian truân. Vì vy, dù không muốn, tôi vn phải đi hc, tt nhiên là hc lớp mi. Cui cp ri mà gicòn phải làm quen lại t đu, thế này thì kng biết đến cui năm sẽ có chút k niệm vấn vương nào kng. Nhưng dù sao vic này lại có ích cho tôi. Đquên đi ni buồn tôi vùi đầu vào hc. Mi khi hc tôi chng th suy nghĩ vn vơ, ni lòng tôi cũng vơi đi ít nhiu. Nh vy, đến khi thi hc sinh giỏi cấp huyn, tôi đã đt được thành tích khá cao. Tôi được tp trung để ôn luyện thi cấp tnh. Đó  là niềm t hào nhưng cũng lắm áp lc. Khi y, i mới học chung vi lp ch mới ba tháng.
***
Lại mt lần na, tôi phải hc mt lp mới vi toàn những ngưi bạn xa lạ. Không như tôi ng, rng lp bi ng sẽ toàn nhng đa mt sách”, sut ngày chỉ biết bu bạn vi sách v, những người bn mi của tôi rất thân thiện và  “ni lon”. Ngày đầu vào hc tôi đã cảm nhn đưc mt lp học sẵn sàng bùng nmi lúc mi nơi. Một lớp học như thế luôn là mong ước của tôi. Và rồi nhng ngày học tp ng thng, cãi nhau chí chóe khi gặp bài toán khó, nhng ngày “cúp học” tp th đi chơi b thầy la rầy, tất cả trôi qua mt cách êm đm, đ để lại trong lòng mi đứa mt chút k nim khó quên, du cho năm tháng cố phai mờ.
Nhưng cuc vui nào cũng phải kết tc. Cái ngày định mnh - ngày khảo sát chn đi tuyển đi thi hc sinh gii tnh - cũng đã đến.i dù rất muốn vào đi tuyển nhưng lại chng mong đợi ngày y. Ngày này làm chia rẽ” cng tôi. Bước vào phòng thi bạn bè cũng chính là đi th. Đội tuyển thì ít mà s thí sinh tham gia thì nhiu. Thành ra ni buồn áp đoniềm vui. Ngày này cũng báo cho tôi mt điu làm tôi giật mình: chúng tôi sp chia tay.
Ngày ng b kết quả, kng th diễn t được tôi vui mng ra sao khi nghe tên mình trong đi tuyn. Huyện chn sáu ngưi đi thi tnh, tôi đứng thsáu. Niềm vui ca kẻ va đ điểm đậu đôi khi còn hơn cả ngưi th khoa. Nhưng đấy ch trong lòng, còn bên ngoài tôi chng thnn cười mãn nguyn.
Nhng đa không được vào đi tuyển gc đu xuống bàn, vai rung rung. Chúng cũng như tôi, cũng cố gắng hết sc, nhưng đâu phải cứ cố gng là sẽ thành công. Nhìn những ơng mặt bun hiu c ng cười để chúc mng mình, tôi cảm thấy xốn xang khó t. Niềm vui ca mình đôi khi phi đánh đi bởi nỗi bun ca ngưi khác. Mun lên cao thì phải đẩy người khác xuống thp. Cuc sng vn khắc nghit là thế. Vì vậy, nhìn những đôi mắt đỏ hoe, lòng tôi dâng lên mt cảm giác ti li, hối hn khó hiu.
Bên cnh sự bối ri mà mãi sau này tôi chng thể nào gii thích, mt nỗi buồkhác đang kéo đến vây lấy tôi. Hôm ấy ng chính ngày chia tay. Trời lại mưa lất pht, mang theo cái hơi lnh ca mùa đông làm tôi rùng mình.i nhớ ln trước mình cũng đng i mưa thế này, và hôm y cũng buồn. Mt đứa bn chy lại kéo tôi ra ngoài sân, kéo tôi ra khi những suy nghĩ miên man.
        Chúng tôi chụp nh lưu niệm dưới mưa. Cm giác khi đó tht khó tả. Mt chút bi hi, mt chút vn vương xen ln niềm vui nh và s tiếc nuối. Và sau khi trao cho nhau nhng cái nắm tay, cái ôm thật cht, những lời yêu thương, ha hn, chúng tôi ln t ra về. Mi đứa học mi trưng khác nhau, li ch xa, cho nên dù đã hn ước, tôi biết rng khó đ cho chúng tôi có hi gặp li, càng kng th được hc chung mt lớp. Nhng ngưi bn ấy rồi sđi vào miền kíc.
        Ngày hôm nay rồi sẽ là k nim. Thời gian như cánh chim bay mãi đến cui chân tri, biết ngày nào chim mi nh quay lại. Chim bay đi bỏ lại ta tiếc nui gia kniệm bủa vây, gia ni nhkhông ngưi chia s.
        Tôi trở li lớp sau ba tháng xa ch. Ging như lần đu, tôi ngồi học vi s nhnhung. Ch còn ba tháng nữa là kết thúc năm hc nhưng tôi vn chưa có du ấn gì rõ rt về lp mi. Bạn bè, tôi vn chưa thân thiết với ai. Khi v li, lũ bn trong lớp đã khng khít vi nhau. Vì thế, trong lp, tôi cảm thấy mình lạc lõng, như đây không phi nơi dành cho mình. Tôi t khép mình, tách biệt vi những đứa bn đang m tm cười đùa vui vkia.
Tôi nghĩ mình syên n như thế đến cui năm.

           Cuộc sống này có lắm điều trái ngang. Khi ta không muốn thì nó cứ hiện hữu trước mắt ta, đến khi ta hiểu được giá trị của nó, níu giữ nó thì nó lại tan biến đi. Khi tôi bắt đầu cảm thấy gắn bó, bắt đầu yêu lớp mình thì lại sắp chia tay. Dù chỉ học chung với nhau trong thời gian ít ỏi những cũng đã đủ cho tôi thêm một lần thổn thức. Những trang lưu bút giờ đây đã hoen nước mắt. Tôi đã hai lần chia tay trong nhớ thương. Nỗi buồn ngày nào vây tôi, tưởng đâu đã ngủ yên, giờ đây thức giấc làm tôi tê tái. Trời lại đổ mưa, như những lần trước. Nhưng lần này tôi không khóc. Tôi cũng không dầm mình trong mưa. Tôi chỉ lặng lẽ đi qua các lớp học. Tôi tìm những kỉ niệm nơi góc lớp, dưới tán cây. Tôi bồi hồi nhận ra sân trường, lớp học có cái gì đó lạ lẫm, có gì đó mà tôi chưa hề hay biết. Học trong trường từng ấy năm , tôi nghỡ rằng mình đã hiểu, đã biết rõ từng góc cạnh. Nhưng hóa ra, từng ấy thời gian, tôi vẫn chưa thấu rõ. Vẻ đẹp mới mẻ, xa lạ nhưng thân quen ấy, khi sắp rời xa, tôi mới nhận ra. Sự thức tỉnh này ảnh hưởng rất nhiều đến tôi về sau. Khi lên cấp ba, tôi luôn đi học rất sớm, chỉ để lang thang trên sân trường hay ngắm nhìn cây phượng vĩ trước sân. Tôi muốn khắc ghi thật sâu vẻ đẹp giản đơn, gần gũi, tôi muốn ôm trọn mái trường vào lòng, vào tâm trí, vào những kỉ niệm tuổi học trò.

Tôi thích mưa. Tôi thích nghe tiếng mưa rơi trên tàu chui, trên sân gch, trên mái tôn…. Tiếng mưa có llà âm thanh quen thuc nhất vi mi ngưi.i tch ngm mưa, dù là lất pht hay mưa rào. Mi khi đạp xe trên đưng, trời đt ngt đ mưa, i thưng tp xe vào mt mái hiên nào đó, chmưa tạnh. Đôi khi tôi lao đi trong mưa. Tôi đặc bit thích mưa sm. Ở quê tôi, mưa sm báo hiu cho mùa mưa lũ sp về. Khi ấy tôi được sống lại thời thơ ấu khi ngi trước sân chnước ln. Mưa ngt, tôi cùng lũ trtrong xóm ra đưng li c. Nhìn con đưng đông đúc xe c hng ngày bị ngập trong mênh mông bin nước, tôi thích thú llùng. Tri mưa, được cun mình trong chăn thì không gì tuyệt bng. Vì thế, phải dậy sm khi tri mưa với tôi là mt cc hình.
Mưa gn liền vi tui thơ, vi bao niềm vui thú ca tôi. Nhưng mưa cũng mang theo bao k nim bun ca tôi. Và lần nào cũng vy, đi trong cơn mưa, i lại thấy sng mũi cay cay. Mưa rồi cũng stnh. Sao những k niệm lại cứ hin về, ni bun ca tôi không chu ng yên. Cơn mưa ngoài kia, git nào nước mắt i?
***
Cậu con trai ấy cứ lầm lũi đạp xe trong mưa. Cậu cứ đp, đp mãi. Cậu muốn bỏ li sau lưng nhng ngày mưa bun. Cậu muốn thoát khi cơn mưa chiều nay. Nhưng tn những con đưng cậu đã qua, ch có ánh đèn le lói trong màn đêm. Mưa rơi từng giọt, từng git long lanh.
                                      Lê Tấn Đăng Tâ

Không có nhận xét nào: