2/11/21

2.214. WHEN YOU ARE OLD - William Butler Yeats

 


William Butler Yeats (1865 - 1939) là nhà thơ, nhà soạn kịch người Ireland, ông đoạt giải Nobel Văn học năm 1923. Yeats có ảnh hưởng rất lớn đến thơ ca Anh thế kỉ XX.

“When You Are Old” (Khi em già) là bài thơ tình nổi tiếng của William Butler Yeats - nhà thơ Ireland - được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1893. Bài thơ không chỉ nói về tình yêu vĩnh cửu của nhà thơ dành cho người mình yêu mà còn miêu tả sự thấu hiểu của nhà thơ về sự tàn phai theo thời gian đối với con người.

"When You Are Old" nói về tình yêu, đề cập đến người yêu của tác giả khi người ấy không còn hấp dẫn, xinh đẹp mà là một bà già cặm cụi bên bếp lửa. Ông đã nhớ lại thời trẻ, biết bao người ngưỡng mộ bà nhưng chỉ có một người yêu bà chân thành nhưng đáng tiếc bà đã từ chối ông. Giờ đây, khi về già, không còn bị vây quanh bởi những người tình giả tạo, bà sẽ hiểu tình cảm của ông.

Bài thơ sử dụng các hình ảnh tượng trưng như: grey and full of sleep” tượng trưng cho một người phụ nữ lớn tuổi; glowing bars” biểu tượng của tình yêu rực lửa mà cô từng từ chối và mountains overhead”, “crowd of stars” đại diện cho những điều bà ấy biết là tồn tại nhưng giờ đã xa vời, không thể chạm tới.

* Tác phẩm của William Butler Yeats đã có đăng tại đây - Easter, 1916.


KHI EM GIÀ - William Butler Yeats  

Bản dịch: Mộc Nhân 


Khi em già, xanh xao và mệt mỏi,

Gà gật bên lửa hồng, lấy sách lật xem

Đọc từ từ, mắt mơ mộng dịu êm

Trong đêm thâu, đã từng đôi mắt ấy

 

Những khoảnh khắc yêu kiều bao người mê mải

Yêu vẻ diễm kiều giả dối lẫn chân thành

Tâm hồn em có gã cuồng si lữ hành

Yêu cả nỗi buồn trên khuôn mặt em thay đổi;

 

Giờ khòm cong bên bếp hồng mỗi tối

Ôi, thoáng buồn, nét đẹp đã phôi pha

Đỉnh núi nào đi đến thật xa

Bóng hình chàng ẩn giữa muôn vì tinh tú.

            -------------------

Nguyên tác: 

WHEN YOU ARE OLD - William Butler Yeats  

 

When you are old and grey and full of sleep,

And nodding by the fire, take down this book,

And slowly read, and dream of the soft look

Your eyes had once, and of their shadows deep;

 

How many loved your moments of glad grace,

And loved your beauty with love false or true,

But one man loved the pilgrim soul in you,

And loved the sorrows of your changing face;

 

And bending down beside the glowing bars,

Murmur, a little sadly, how Love fled

And paced upon the mountains overhead

And hid his face amid a crowd of stars.


* Nguồn nguyên tác tại đây

Không có nhận xét nào: