Phạm
Đạt Nhân
Cụ
Đồ Chiểu có một câu thơ rất hay -ít nhiều nói lên cái HẠNH của người cầm bút: “Chở
bao nhiêu đạo thuyền không khẳm / Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”.
Trừ
gian diệt ác phải chăng là cái hạnh của người cầm bút . Sứ mệnh của nhà văn,
nhà thơ, nhà báo... phải chăng là bảo vệ, tôn vinh cái đúng, cái tốt, cái đẹp
đồng thời phê phán, chỉ trích, tiêu trừ cái sai, cái ác, cái xấu ... trong đời
sống chính trị xã hội.
Ba
cột trụ tinh thần của nhân loại là CHÂN - THIỆN - MỸ. Cái chân là
cái đúng, là thực tại, chân lý; cái thiện là đạo đức, luân lý, lòng nhân ái;
cái mỹ là cái vẻ đẹp của thiên nhiên và con người. Đứa bé cắp sách đến trường tức
là lên đường đi tìm chân, thiện, mỹ. Nhà trường sẽ dạy trí dục, đức dục và mỹ học.
Rồi khi lớn lên một số ít người có năng khiếu thiên bẩm văn chương, chữ nghĩa sẽ
gia nhập vào nghề cầm bút - không biết chắc là họ đã chọn nghề hay nghề đã chọn
họ. Nghề gắn liền với nghiệp, nghề tạo ra nghiệp và nghiệp dẫn dắt nghề trải
qua những dằn xôc của số phận . Nghề nào cũng có cái đạo, cái hạnh của nó.
Riêng cái nghề cầm bút thì lắm bi kịch . Thứ nhất là giàu tinh thần, giàu chữ
nghĩa nhưng nghèo tiền bạc ; thứ hai là vinh nhục khó lường ; thứ ba là khó giữ
được toàn thân (có khi còn phải vào tù ra khám ). Viên Mai đời nhà Thanh -
Trung Hoa đã nói lên bi kịch của nghề cầm bút: “Mỗi phạn bất vong duy trúc bạch/ Lập thân tối dĩ hạ văn chương” (Mỗi bữa
không quên ghi sử sách/ lập thân tệ nhất ấy văn chương).
Trong
ba cái lập: lập ngôn, lập đức, lập công thì lập ngôn tiềm ẩn nhiều rủi ro nhất
nhưng lại có tính quyết định nhất. Chính vì vậy mà lập thân bằng con đường ghi
chép sử sách , sáng tác văn chương là con đường đầy chông gai, dằn xốc (tệ nhất).
Thế mà lạ thay: tới bữa có thể quên ăn, tới giấc có thể quên ngủ, nhưng dứt
khoát không thể xao lãng việc trước tác, ghi chép... Vinh quang và cảm khái đối
với người cầm bút là ở chỗ đó. Đúng là kiếp tơ tằm!
Tôn trong sự thật lịch sử là
cái hạnh của sử gia.
Lịch sử của một dân tộc là
ngọn hải đăng , định hướng phát triển của dân tộc đó. Viết sử mà bóp méo sự thật
lịch sử là có tội với dân tộc. Quy luật của lịch sử có những nếp gấp (lặp lạ)
mà hậu thế phải biết để rút kinh nghiệm. Dòng họ Tư Mã Thiên nhiều đời làm sử
quan bị triều đình ám hại vì không theo ý vua. Đến đời Tư Mã Thiên ẩn nhẫn chấp
nhận làm hoạn quan để được sống sót hầu thực hiện sĩ khí của ông cha. Cuốn sử
ký Tư Mã Thiên và giá trị của nó có được là nhờ đức tính ẩn nhẫn phi thường của
người viết sử.
Thời nào và ở đâu cũng có những
nhà văn , nhà báo kiên trì , ẩn nhẫn trong đấu tranh bảo vệ chân lý. Emil Zole,
nhà văn Pháp công khai viết kháng nghị, viết báo để minh oan cho sĩ quan gốc Do
Thái. Sau khi ông mất, thủ tướng Pháp - cũng là nhà báo - gọi kháng nghị của
ông là TUYÊN NGÔN CỦA TRÍ THỨC (manifeste des in tellectuel).
(…)
Vừa qua, giải Nobel văn
chương 2015 trao cho Svetlana Alexievich, một nhà báo viết sử bằng cảm xúc của
nhà văn. Bà đã đem tâm tình viết lịch sử chiến tranh đổ nát và những số phận
con người trong chế độ Xô- Viết cũ. Viện hàn lâm Thụỵ Điển đã tôn vinh bà
như "một tượng đài ẩn nhẫn và quả cảm
trong thời đại của chúng ta ". Từ nhiều năm nay bà đã rời bỏ quê hương
đất nước Bélarus sang định cư ở Tây Âu vì không chịu nổi chế độ độc tài ở
Bélarus.
Năm 2009 , Herta Muller , nữ
văn sĩ người Đức cũng nhận giải văn chương Nobel cũng do được tôn vinh đức tính
ẩn nhẫn, kiên định với văn chương và thái độ tố cáo tội ác của chế độ độc tài.
Churchill, một nhà quân sự ,
một chính khách cũng là thủ tướng nước Anh - là một thủ tướng duy nhất được
nhận giải Nobel - là công dân danh dự của Hoa Kỳ - đồng thời cũng từng là một
nhà báo với câu nói nổi tiếng: "Một dân tộc tìm cách tránh chiến tranh bằng cái
giá của sự nhục nhã thì sẽ nhận lấy cả sự nhục nhã và chiến tranh " Nghề cầm
bút tuy có lắm nhọc nhằn , nhiều rủi ro song cũng rất vinh quang khi có được những
tác phẩm lớn, những bài viết tốt, những phóng sự phản ảnh trung thực ... Người
cầm bút phải thường xuyên luyện văn, mài bút, chắt lọc ngôn từ.
Thánh thơ Đỗ Phủ rất quan tâm đến việc dùng từ.
Đối với Đỗ Phủ: "Một
chữ mà không lay động được lòng người thì chết không yên giấc" (Ngữ bất
kinh nhân , tử bất an). Nhưng muốn lay động lòng người thì người nghệ sĩ phải
có trái tim lớn. Trái tim yêu thương, lòng nhân ái... là động cơ mà cũng là
nguyên liệu để chế tác ra tuyệt phẩm. Đó cũng là nguyên động lực cho những nhà
khoa học trong quá trình phát minh , phát kiến. Bất cứ sáng kiến nào cũng xuất
phát từ con tim mới dâng lên khối óc . Nguyễn Du viết nên tuyệt tác Truyện Kiều
khởi đi từ "những điều trông thấy mà đau đớn lòng”.
Đặng Trần Côn xót thương nỗi lòng cô phụ có chồng đi
chiến trận mà viết "Chinh Phụ
Ngâm".
Ôn Như Hầu vì "kiếp phù sinh trông thấy mà đau" nên
mới chia sẻ nỗi bất hạnh của những nàng cung nữ trong cung cấm bằng "Cung oán ngâm khúc”.
Cái hạnh của người cầm bút
là dám nói thẳng, nó thật; yêu sự thật, ghét gian trá; thẳng thắn, trung thực,
ghét a dua nịnh bợ. Nói như cụ Đồ
Chiểu "Ghét kẻ nịnh như nhà nông
ghét cỏ".
Tóm lại, cái hạnh của người
cầm bút là thánh hóa cuộc đời bằng cách xiển dương những giá trị chân lý, đạo
đức, thẩm mỹ. Văn dĩ tải đạo là tôn chỉ của các cụ đồ xưa . Nhờ vậy mà truyện
Kiều của cụ Nguyễn Du, truyện Lục Vân Tiên của cụ Nguyễn Đình Chiểu là
những tác phẩm văn chương có giá trị bất hủ được lưu gữ trong tâm hồn của nhiều
thế hệ . Cũng là những cuốn tiểu thuyết đầu tiên viết bằng chữ quốc ngữ mà Tố
Tâm của Hoàng Ngọc Phách đã đi vào quên lãng; còn những tác phẩm của cụ Hồ Biểu
Chánh thì chẳng những được truyền đọc mà còn được chuyển thể thành
phim và được nồng nhiệt đón nhận.
Trong một xã hội băng hoại về
đạo đức, điên chữ, loạn nghĩa thì sứ mệnh thiêng liêng của người cầm bút càng
phải được đề cao hơn bao giờ hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét