Mộc Nhân - Lê Đức Thịnh
định đặt cho bài này cái tên “không đề” nhưng cảm thấy
bất công với các bài khác nên đành khai sinh như trên !
một cơn gió khởi sinh
từ run rẩy lá cỏ
và những đụn khói rơm
lay động hơi thở của đất
***
một chồi non tái sinh
từ rụng rơi hụt hẫng
những chiếc lá cuối mùa
không muốn níu dài sự già nua thảo mộc
***
một đời người phục sinh
từ nấm mồ cứu rỗi
thắm vệt máu lụn bại
và những điều tưởng tượng
***
một tình yêu hồi sinh
ở đôi mắt và nụ cười
cháy cùng những câu thơ
viết trong độ bỏng mặt trời
rằng:
một hôm khởi - tái - phục - hồi
óc tim mưng mủ đứng ngồi
chẳng yên.
5 nhận xét:
Sướng như đang sướng
Đã như đang đã
ở đôi mắt và nụ cười
cháy cùng những câu thơ
có người cứ nghĩ mãi về 2 câu thơ này đó ạ!
Một cái mặt quỷ hiện ra ngày càng gần, như hù dọa, như khiêu khích; một cái thùng rác có nắp đậy (hoặc quan tài) thụt ra thụt vào như mời gọi. Một ám tượng hoàng hôn.Cho nên
"phục hồi khởi tái một hôm
đứng tim óc mủ ngồi ôm ...mặt trời"
Ôi!
Trời sinh ra Đình Phương còn sinh Thịnh làm chi.
Hiểu quá mà.
Vậy nên người đời sau có thơ rằng:
"Trăm năm trong cõi người ta
tái - hồi - phục - khởi khéo là một hôm"
Đăng nhận xét