Mộc Nhân
còn
một khấc rượu lênh đênh vài hạt khởi tử
dăm
thằng bạn khật khưởng những câu chuyện
ta
lướt khướt nỗi vấn vương
khi
mùa rơi ngày cuối
cảm
ơn đã ngồi thủng thẳng cùng nhau
sắp
đặt một cuộc vui muộn
để
ta thấy đời lên men
cuối
ngày rơi chiếc lá quệt vào vạt nắng
hoa
gạo nở rộ bên sườn đồi rung sắc đỏ
em
hát nhăn môi son cùng lời tình miên man
mùa
hoang đàng yêu rung nhịp mạch
tim
ta mọc chồi nứt nhánh
nâng ly uống với nhau như điên
rồi
bên nhau như từ bi
ta
uống em vào lồng ngực
tay
lần phím run rẩy
sáng
đã bình minh
chiều
đã hoàng hôn
vui
đã hoan lạc
buồn
đã sầu bi
da
thịt đã ái ân
máu
tim đã giận hờn
tĩnh
lặng đã thiền
kinh
cầu đã tụng niệm
níu
nhau về kịp ngày xuân
vọng
âm lời tháng hạ
gọi
nhau lúc tàn thu
thổn
thức đêm đông
còn
dài cuộc chơi
mà
mùa hồi sinh dường như ngắn lại
rượu
vài chén cuối
chừa
lại lon đền để nhâm nhi men say
đến
khi nâng ly không đối ẩm
sương
gội trắng hoa cộng sản triền đồi
qua
trưa mặt đường phồng rộp người xe
phù
nề một cuộc viễn vông
phố
núi cong cớn dốc dài
khe
Điêng khai quật nụ cười
làng
Hoa nghe linh hồn rủ rê ma núi
thơ
tình đã viết thong dong ngày trầm mặc
rượu
đã tan cuộc phù du
tiếng
đàn réo lên từ đầu ngón chai sần
kinh
cầu tụng niệm qua cua Xã Tỵ
tái
sinh nụ cười mật ngữ
còn
nhau cuộc này
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét