Mộc Nhân
Anh đã cùng em trọn một ngày
sau một ngày lại nhiều ngày liên tiếp
vị ngọt môi em ướp dầm thiêm thiếp
rồi lên men cứ nhấm nháp lai rai.
Nhiều khi tự bảo mình là gã trần ai
ấp ủ nồng nàn không cần định nghĩa
có khi thất thần nghe những lời cà
khịa
anh đặt trái tim trên vòm miệng nhân
gian.
Cuộc sống anh rời rạc hoang
đàng
nắng quái chiều hôm nửa đời vay trả
những chuyện tình tang ngãi nhân hỉ
xả
đành làm kẻ nhúng chàm trong nỗi cô
đơn.
Chiều mông lung anh nhận những dỗi hờn
bởi bầu ngực em, anh đã vài lần úp mặt
hiện hữu bi ai nhọc nhằn khúc mắc
vẫn bao dung khuây khỏa nợ ân tình.
Tự trầm mình trong giọt đắng lưu linh
dốc kiệt cùng hóa mật tình sóng sánh
chuyến đò sang sông anh mắt nhìn ráo hoảnh
nhận ra mảnh vỡ trái tim treo lơ lửng tự khi nào.
Chợt thấy cuộc đời sao lắm chuyện hư hao
anh lập ngôn bằng lặng câm đâu bàn cãi
nhưng trong giấc mơ thấy mình lải nhải
rằng đã yêu em
không chỉ một ngày.
không chỉ một ngày.
1 nhận xét:
Bài thơ với mạch thơ dào dạt cảm xúc, giữa mặc kệ "nhân gian" không cần "bàn cãi" để tình yêu lên ngôi với "bao dung" "ân tình"...
Và đoạn kết mở ra một điều chắc chắn: dù có tỉnh hay mơ giữa cuộc đời hư hao thì cũng chỉ yêu em mãi mãi...
"Chợt thấy cuộc đời sao lắm chuyện hư hao
anh lập ngôn bằng lặng câm đâu bàn cãi
nhưng trong giấc mơ thấy mình lải nhải
rằng đã yêu em
không chỉ một ngày."
Bài thơ hay quá anh à!
ottf
Đăng nhận xét