Mộc Nhân
Ly café chiều nay dở hơn café trong
quán cóc xưa
dù vẫn giọt rơi trong phin đen
nhánh
vì lần ấy em đến cùng anh cười tươi
nhí nhảnh
khuấy tung bọt đường nhấm nháp những
chuyện xa xôi.
Giọt café chiều nay uể oải rơi
trong khói thuốc bồi hồi
anh nhìn đâu đâu tựa hồ mong ngóng
hanh hao nắng vàng chợt nhòa mưa
bong bóng
buổi hoàng hôn trải đến tận góc ngồi.
Góc phố tan ngày lèn những bóng xa
xôi
trên lề đường thảng thốt áo xanh
váy đỏ
chẳng thấy em khắc thời thêm vò võ
phong thanh một giọng người vừa lạ
vừa quen.
Tiếng giun dế lập ngôn kiếp đớn hèn
anh thu mình trong lỗi lầm tận tuyệt
em có tựa bờ vai để tình yêu mải miết
khấn nhẩm lời nguyền mong một tối phục sinh.
Những thăng trầm không siêu thoát hồn mình
mùa đã qua cùng bao giấc mơ hữu hạn
chạm tay thiên đường giữa cõi trầm phù xán lạn
xin Chúa chứng đôi điều từ não mộng trần gian.
1 nhận xét:
"em có tựa bờ vai để tình yêu mải miết
khấn nhẩm lời nguyền mong một tối phục sinh."
Biết vậy mà lòng ai cứu mải miết hờn, rồi ngồi một mình caffe không rủ...
ottf
Đăng nhận xét