Mộc Nhân
giọt
mưa trắng mỏng hiền lành
rơi từ
vô tận tan tành muôn phương
mắt
em nhòe giọt đoạn trường
từ
trong diễm lệ vô thường bỗng dưng
giữa
đời sinh diệt vô chừng
một
ly rượu đắng xin đừng đãi bôi
hoàng
hôn ngã bóng đơn côi
dài thêm
nỗi nhớ như hồi díu dan
ngồi
buồn nhả khói lan man
phả
vào huyễn mộng để tàn tạ nhau
vũng
đời ngập ngụa nát nhàu
đi qua giông
bão phai màu cuộc chơi
nhân tình thế
thái tơi bời
xin em ngày
cũ rớt rơi linh hồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét