8/3/24

3.082. GHOST HOUSE - Robert Frost

 NGÔI NHÀ MA

Mộc Nhân dịch (1)

from “Ghost House”, by Robert Frost (2)

 


Tôi nhớ mình đã sống trong một ngôi nhà biệt lập

Nó đã biến mất từ nhiều mùa hè trước,

Không để lại dấu vết nào ngoài những bức tường ngầm,

Và một căn hầm được ánh sáng rọi xuống,

Và những quả mâm xôi dại thân tím

Phủ trên giàn nho đổ

Cây rừng tràn ra đồng đã gặt

Cây ăn trái mọc trên bãi

Bị chim gõ kiến đục gãy

Lối đi xuống giếng đã được sửa lại.

 

Tôi sống với trái tim đau đớn lạ lùng

Ở nơi đã biến mất từ lâu

Trên con đường bị bỏ hoang và bị lãng quên đó

Giờ đây không còn chỗ cho con cóc tắm đất.

Đêm đến; những con dơi đen nhào lộn và lao đi;

Chú chim bắt muỗi (3) bay đến kêu vang

Rồi im lặng, khẽ kêu và vỗ cánh bay đi:

Tôi nghe thấy nó bay đi xa dần

Cùng nhiều lần cất tiếng hót

Trước khi nó quay trở lại

Dưới ngôi sao mùa hè nhỏ bé, ảo mờ.

 

Tôi chẳng biết người họ hàng thân thuộc khuất mặt nào

Họ chia sẻ bóng tối với tôi

Những viên đá dưới tán cây thấp

Chắc chắn mang những cái tên cổ xưa.

Họ là những con người kiên trì,

Nhưng chậm chạp và buồn bã,

Mặc dù có hai người thân cận, là cô gái và chàng trai

Không có ai trong số họ biết hát,

Tuy nhiên, xét về mọi mặt

Họ là những người bạn đồng hành ngọt ngào nhất có thể có. (4)

-------------------

Chú thích:

(1). Nguyên tác Anh ngữ tại đây

(2). Robert Frost

(3). Trong nguyên tác là Whippoorwill - Wikipedia

(4)“Ngôi nhà ma” là bài thơ gợi lại ký thức thời thơ ấu của Frost; ông nhớ lại quá khứ, đặc biệt là khoảng thời gian ở bên một gia đình trọn vẹn. Những "người câm" (khuất mặt) sống trong nhà là bố mẹ ông, còn "cô gái" là người em gái Jeanie và ông. Ngôi nhà ấm áp xưa kia giờ đã thành “Ngôi nhà ma” bởi nó hoang tàn, đổ nát, mất mát, người thân đã chết. Những bi kịch mà chúng ta gặp phải sẽ không kết thúc cuộc sống, ngay cả khi chúng ta cảm thấy rằng chúng đã kết thúc thế giới của chúng ta. Hai dòng cuối của bài thơ mang đến một thông điệp rõ ràng: sau mọi biến cố và đau thương mất mát, người còn lại có thể chấp nhận mọi thứ, dẫu ký ức vẫn đeo bám rùng rợn.

* Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân



Không có nhận xét nào: