QUẢNG TRƯỜNG CARROUSEL (1)
Mộc Nhân dịch
The Poem Place du Carrousel – from Paroles, by Jacques Prévert
Quảng trường Carrousel
Vào lúc cuối một ngày hè tươi đẹp
máu của một con ngựa
bị thương và không được đóng yên
chảy lên vỉa hè
Và con ngựa ở đó
đứng bất động
trên ba chân
Và bàn chân kia
vết thương hở sâu
bị treo lên
Ngay bên cạnh nó
đứng bất động
có người đánh xe ngựa
và cỗ xe cũng bất động
vô dụng như một chiếc đồng hồ hỏng
Con ngựa im lặng
con ngựa không phàn nàn
con ngựa không hí
nó ở đó, chờ đợi
và nó thật hiên ngang, thật buồn, thật giản dị
thật hợp lý đến nỗi không thể kìm được nước
mắt
Ồ
khu vườn đã mất
đài phun nước bị lãng quên
đồng cỏ ngập nắng
ôi đau khổ
sự huy hoàng và bí ẩn của nghịch cảnh
máu và tia lửa
vẻ đẹp bị vùi dập
Tình anh em
------------
(1). Place du Carrousel (Quảng trường Carrousel) là một quảng trường công cộng ở quận 1, thủ đô Paris, Pháp. Quảng trường nằm ở phía trước Cung điện Louvre. Tên "carrousel" ám chỉ một loại hình trình diễn, luyện tập ngựa của kỵ binh Pháp được Louis XIV cho phép kỵ binh sử dụng vào mục đích "carrousel". Kể từ đó, quảng trường này được gọi tên là Place du Carrousel. Trong không gian này còn có Khải Hoàn Môn Carrousel cùng với bảo tàng Louvre và Tuileries... được UNESCO công nhận là một di tích lịch sử từ năm 1990.
(2). Text Available Here: English Text & French Text
(3). Những bài thơ của Jacques Prévert
(4). Lời bàn: Bài thơ này lấy bối cảnh ở Quảng trường Carrousel, nhưng tác giả không nói gì về vẻ đẹp hoành tráng nơi này mà cho thấy viễn cảnh khủng khiếp của một con ngựa bị thương nặng, đang đứng ở đây, và chắc phải chết: "Và bàn chân còn lại bị thương, vết thương hở sâu, bị treo lên". Tất nhiên câu chuyện không chỉ có thế. Ở đây, tác giả mượn hình ảnh con ngựa để nói về chủ nghĩa khắc kỷ (stoicism - stoïcisme): " Con ngựa im lặng, không phàn nàn/ con ngựa không hí/ nó ở đó, chờ đợi/ và nó thật hiên ngang, thật buồn, thật giản dị/ thật hợp lý đến nỗi không thể kìm được nước mắt”. Loài vật này dạy cho con người bài học khi họ thường xuyên phàn nàn về những điều nhỏ nhặt, bất toàn trong cuộc sống - một bài học về phẩm giá. Giọng điệu thương cảm bao trùm toàn bộ bài thơ. Nhà thơ cảm thấy đồng cảm với động vật, điều này được nhấn mạnh ở dòng cuối cùng của bài thơ: “Tình anh em”. Việc sử dụng thơ tự do làm cho khung cảnh trở nên thực tế và sống động hơn, như thể nhà thơ đang trò chuyện với chúng ta.
* References:
1. Wikipedia-Place du Carrousel
Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét