Mộc Nhân
Đi tìm yên bình
trên ngọn đồi
hoang
lạc vào tâm thức
lau một vết loang
chìm sâu huyễn
ảo
những ngày hư hao
ta như ngấn nước
nỗi buồn lao đao
em đẹp vô biên
chiều nghiêng vấp
ngã
bạc phơ mái đầu
nhận lời đa tạ
đời đã tiêu điều
ngày thêm hiu hắt
sương khói mù mưa
hương xưa vụt tắt
xòe năm ngón tay
lộc tình trổ nụ
ta gọi tên em
thốt lời ấp ủ
vết son cô đơn
phai cùng ký ức
đời đã ngả màu
nỗi lòng rưng rức
từng chung trà sớm
từng chén rượu chiều
phân vân với mình
gói gắm cô liêu
trễ tràng nắng xế
ta trốn khỏi nhau
xin lời cầu nguyện
chỉ để mai sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét