Mộc Nhân - Tản văn
Tháng Chín cửa ngõ mùa
thu. Thu trong đất trời, trong con người và thơ ca.
Ngoài kia, lá cây mở ra
xanh thẫm hơn. Giàn mướp vẫn trổ hoa vàng như trước nhưng màu sẫm
hơn. Trời trong xanh. Những chú chim chuẩn bị cho ngày thiên di với lời hẹn sẽ
bay về về vào mùa xuân năm sau.
***
Hè kết thúc. Tiếng
ồn trên phố bắt đầu thay đổi, nhỏ dần, giọng người dịu bớt, tiếng nhạc Karaoke
có vẻ bớt ồn ào hơn.
Những hàng cây đang rụng
lá dần vẫy tay tạm biệt và hẹn ngày trở. Cây cối trút bỏ
chiếc áo thành khung hình khẳng khiu trơ trụi nhưng không hề có sự cay đắng.
Hoàng hôn đến sớm và tối buổi tối bỗng nhanh hơn. Khu vườn khoác lên mình bộ mặt mới – trầm lắng mà không ảm đạm.
Chậu cây bên ngoài cửa sổ
phòng ngủ ngỡ cao hơn khi trụi lá. Chúng run rẩy gió, cố gắng chống chọi với sự
đổi thay mà linh thức tạo vật nhận biết.
Những đêm đầu tiên giao
nùa khí trời lạnh, ôn hòa hơn.
***
Ngọn núi xa xa làm
nền cho tạo vật. Bầu trời tháng Chín chưa bao giờ quyến rũ đến thế.
Tháng Chín đầy cảm hứng,
nhắc nhở chúng ta về sự sinh trưởng và tàn phai; về hoài niệm và hy vọng.
Mùa chưa hẳn đã thu bởi
lá chưa rơi rụng còn thắm biếc nhưng tháng Chín nhắc nhở chúng ta hãy đón nhận thay đổi, tin
tưởng vào quá trình luân chuyển trong những chương mới.
Mỗi kết thúc đều mang
trong mình hạt giống của một khởi đầu. Mỗi chuyển tiếp đều đáng trân trọng. Mỗi
thay đổi đều là một phần của sự trưởng thành.
Và vẻ đẹp không chỉ nằm ở
những gì nở rộ, mà còn ở những gì biến đổi, buồn bã, trầm tư – đó là sự hiển linh tinh tế phủ
bóng trên cỏ cây.
Thời gian như một người
bạn cũ – ra đi, nhớ nhung, rồi quay về. Tháng Chín đã trở về âm thầm ngồi vào
chiếc ghế của chúng ta một cách tao nhã cho đến khi bạn nhận ra sáng nay mặt ghế
ẩm hơn và có nhiều chiếc lá nằm yên trên đó.
Đôi khi bạn còn nghe tiếng
thở mình nặng nhọc hơn bởi không gian tăng độ ẩm.
***
Tôi lấp đầy buổi
chiều bằng những câu chuyện hồi ức từ tháng trước, năm trước, năm xưa… kể từ lần
cuối gặp ai đó.
Lại một trang sách nữa được
lật sang trong tiếng sột soạt khẽ khàng như đôi tay còn tiếc nuối khi miết vào
góc giấy. Trang giấy úp lại ký ức, khép hờ những cái đẹp đã đi qua và mở ra điều
chưa biết về mùa đông và mùa xuân.
Miền Trung, nơi chúng
tôi đang sống không có bốn mùa rõ rệt như vẫn thường thấy ở miền Bắc hay xứ cao
nguyên. Vậy nên tôi biết mùa thu đến rồi đi thật nhẹ, mơ hồ, khẽ khàng vừa đủ để
nhận ra vào một ngày nào đó sau tháng Chín.
Nơi miền Trung khắc nghệt
này, mùa thu là chỉ dấu cho mùa mưa cận kề gắn với bão tố, mưa to, lũ lụt kéo
dài. Vài tháng sau đó là mùa lạnh cắt da. Những cơn bão tháng Chín, tháng Mười
với cảnh báo và gọi tên bằng những con số. Gió giật bất chợt, cuồng phong, mưa
như trút nước là những gì quá quen thuộc với chúng tôi.
Còn mùa xuân là cái đẹp ở
phía trước, chưa biết thế nào.
***
Vậy nên, tôi thèm thuồng
mùa thu khi đọc các câu văn đầy cảm xúc của các văn nhân thi sĩ sống ở xứ sở có
bốn mùa rõ rệt, chẳng hạn Lewis Carroll – nghệ sĩ người Anh, viết: “Tôi tự hỏi
liệu tuyết có yêu cây cối và cánh đồng đến thế không, sao nó lại hôn chúng dịu
dàng quá vậy? Rồi nó phủ lên chúng một tấm chăn trắng ấm áp, và nói: Ngủ đi,
các con yêu, cho đến khi mùa hè trở lại.
Một điều kỳ diệu và thật ngọt ngào để hiểu rằng, chúng ta đang gần mùa
xuân hơn cả tháng Chín. Tôi nghe thấy tiếng chim hót trong bóng tối của tháng
Mười Hai.”
Còn quê tôi thì chỉ có
hai mùa: nắng và mưa. Tuy nhiên, theo cách riêng của mình, tôi thấy tất cả mọi
người đều trông hạnh phúc. Tôi không thể biết họ thực sự hạnh phúc hay chỉ tỏ
ra bề ngoài trong khi đời sống chật vật, khí hậu khắc nghiệt, mùa màng lúc được
lúc thất bát… Nhưng chắc chắn họ trông thật hạnh phúc vào buổi chiều đầu tháng
Chín dễ chịu, lúc tự nhiên giao mùa.
Và tôi cảm thấy một niềm vui mới mẻ, bởi tôi thực sự là một phần của không gian và thời gian nơi này. Nơi mỗi chiếc lá đều mang đến niềm hạnh phúc, lay động từ cây cỏ mùa thu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét