Mộc Nhân, tản văn.
Một hồ thủy điện có thể chứa đựng những bí ẩn của núi rừng, khe suối và còn nhiều hơn thế nữa bên trong nó. Nhất là khi lòng hồ cạn trơ đáy, lộ những gốc đại thụ và vô số cây rừng.
Chúng hiện ra như bãi cọc,
tại nơi trước đây là đỉnh núi, sườn đồi, thung lũng, bờ khe…
Tôi liên tưởng như
nghĩa trang của rừng, nơi chôn vùi những điều kỳ diệu của tự nhiên. Và khi khai
quật hoặc hiển lộ, những oan hồn của cây lẩn khuất trong di cốt đại thụ mục nát
dần kể từ sau ngày thủy táng.
Giờ đây, nó là một khoảng
không gian mở, phơi ra những tàn tích bên dưới mực nước chết, cùng với kỳ tích của
con người như: nhà máy thủy điện, cây cầu cạn qua hẻm vực, con đường bạt núi, đoạn
đèo men theo chân vách ta-luy dựng đứng...
Lòng hồ mùa hè trơ đáy,
mùa mưa chôn vùi cái đã từng là hệ sinh thái của rừng. Tất cả được cõi tự nhiên
mặc niệm bằng muôn cánh hoa dại và mưa rừng rơi nỗi buồn lên mặt nước trong cơn
giông ban chiều.
Mọi thứ an ủi hồn cây tại
nơi nó từng sinh trưởng, che chở và nuôi sống muôn loài…
Bên những cánh rừng còn
lại, có lời thì thầm từ mỗi chiếc lá, bài hát từ mỗi dòng khe, lấp lánh dưới bầu trời để níu giữ vạn vật. Suối nguồn chảy
qua những vỉa đá, dưới cội rễ, thu giữ những giọt mưa bất tử mà làm nên ngôn từ, thơ ca của tạo vật.
Đâu đó, khắp nơi, nước từ
muôn khe suối vẫn tụ hội về hồ, nuôi giữ bóng dáng của quá khứ. Khi khoảnh khắc
hiện hữu chỉ còn là sự im lặng, tôi có thể bị ám ảnh bởi những gì còn lại trên
lòng hồ khô cạn.
Lúc này, bài hát của tôi
là "Những thanh âm tĩnh lặng" và bài thơ của tôi là "Bi khúc rừng"
mà không thể nào viết xong khổ cuối... Bởi khi tôi viết xong, nó có thể giống
như một hòn đá ném xuống mặt hồ, không để lại gì trên mặt nước. Hay khi lặn sâu
vào bi khúc, tôi có thể đập đầu vào gốc cây chìm khuất dưới nước.
***
Hồ cạn giờ đây là cả một
thế giới bên trong một thế giới khác. Nó có thể bi ai, hoài niệm; một cuộc sống riêng
có thể cô đơn, bất lực; với những cư dân, những vị khách, những giọng nói, âm
thanh, và cả những bí ẩn kỳ lạ của chính nó.
Không một tiếng
thì thầm nào vang lên từ lòng hồ. Không có tăm cá nào lay động dưới mặt nước.
Những độ sâu nằm im lìm bất động, ở vị trí chết. Những tảng đá và những
ngọn đồi chìm mở ra một lối đi cho vài bàn chân khám phá.
Những gì mất đi sẽ không bao giờ bị lãng quên. Những gì thay thế nó có thể mang một vẻ đẹp mới, khó lý giải cái nào tốt hay xấu hơn cái kia, bởi đời sống nhân loại và tự nhiên luôn vận động trong dòng chảy của nhau.
Nhưng khi ký ức ùa về, chúng sẽ cắt sâu vào tâm trí, khiến bạn học được cùng một lúc cách đón nhận tình yêu và mang theo mất mát.
Đó là một cảm giác song hành - vừa hụt hẫng, xót thương; vừa hân hoan trước kiến tạo. Và điều này trở thành một hành trình đi vào ánh sáng của mọi vẻ đẹp tâm hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét