26/1/13

289. CHUYỆN VUI CUỐI NĂM


            (St)
           Một người đàn ông trung niên nghèo có sở thích khi dư chút tiền thường mua vé số, coi đó như là niềm hi vọng nho nhỏ…
          Hàng xóm ai cũng biết ông có cái thú đó nên đôi khi họ cũng để ý đến những mớ vé số mà ông ấy đã mua và kể về nó.
          Buổi sáng sát ngày Tết, cô y tá giúp việc cho bác sĩ khu phố đến sớm hơn thường lệ, câu chuyện đầu tiên cô hổn hển nói là ông trung niên kia đã trúng số độc đắc, một núi tiền! 

          Bác sĩ sau khi đã hiểu được chuyện mới bảo: đừng để ông ta biết,  phải báo trước cho ông ấy thế nào đó để khi nghe được nhà đài thông báo thì ông ta không bị đột quỵ. Tôi biết cái ông này cao huyết áp mà lại hay xúc động lắm.
          Cô y tá nghe thấy phải lắm nên nhỏ to với bác sĩ: bác sĩ nên đến nhà ông ta mà dần dần, nhẹ nhàng nói cho ông ấy biết. Vị bác sĩ thấy đúng và mặc áo khoác sang nhà ông trung niên kia…
          Sau đôi hồi câu chuyện thăm hỏi sức khỏe, thời tiết xã giao. Bác sĩ hỏi: Ah, nếu một ngày đẹp trời thế này mà mình được món tiền kha khá, từ trúng số chẳng hạn nhỉ…tôi sẽ tự cho phép mình nghỉ làm việc vài ngày thư giãn, uống chút bia hơi với bạn bè nữa thì thú…
          Ông trung niên đáp chuyện: hàng ngày tôi đã có những niềm vui kiểu thế rồi, nên cái tiền thưởng đó cũng không khiến tôi khác đi lắm.
          Bác sĩ nghe vậy trong lòng lại càng thấy lo cho ông trung niên kia lắm. Thật là khổ thân quá ! Nên tiếp với liều lượng cao: Giá như chúng ta có cái độc đắc mà làm Chúa Tể Trái đất nhỉ ? Không biết lúc đó sướng đến như thế nào ? Sướng đến chết mất thôi ông ạ ?!
          Ông trung niên đáp: Nên biết đủ, biết vui sống với hoàn cảnh của mình ông ạ !
          Ổn rồi, ổn rồi….Bác sĩ nghĩ: ông này đã có tâm thế tốt vậy thì thông báo tin vui được rồi : Ông ạ, sáng nay đài thông báo chính ông được trúng giải độc đắc đấy !
          Người đàn ông trung niên mỉm cười nhẹ nhàng: Oh! Tôi thỉnh thoảng mua vé số chỉ cốt có thêm chút hi vọng và hồi hộp như là niềm vui sống í mà… Cảm ơn ông có lời động viên niềm vui bé nhỏ đó của tôi. Nếu được như thế tôi chia cho ông một nửa, đó mới thực là niềm vui lớn ông bạn ạ!
          Gì cơ?! Ông bác sĩ nghe đến đó run rẩy, mắt trợn lên..ngã gục xuống bàn…có vẻ đột quỵ! Người trung niên vội hồi sức cấp cứu cho ông bác sĩ.
          Vừa hay bà vợ ông trung niên lao vào thét lên: Ông ơi! Ới ông ơi ! Trúng số độc đắc rồi ! Giời ơi cơ man nào là tiền!  
          Nghe đến đây ông trung niên mặt đỏ dần rồi nhìn trân trân vào mặt ông bác sĩ đang tỉnh táo dần lên một cách chắc chắn lộ ra sự hân hoan không thể tả xiết, nên da mặt ông chuyển sang tím lịm đi rất nhanh …ngã vật xuống…giống như đột quỵ !
          Vừa hay cô Y tá chạy sang…rồi cùng bà vợ kia hồi sức cấp cứu cho cả hai ông… Được lúc sau cả hai đã tỉnh táo hẳn… Cô ấy trầm giọng buồn buồn nói : Ôi. Tôi đúng là đàn bà có khác nên trước khi bác sĩ sang nhà ông đây thông báo tôi đã nhanh nhẩu điện thoại cho bà nhà biết. Nhưng…nhưng thật vô cùng xin lỗi… tôi nghe nhầm thông tin từ đài, đúng là họ tên ông, nhưng ngươi này ở vùng khác.
          Nghe đến đây bà vợ ông trung niên…Tắt thở ! Còn hai ông kia quay ra đột quỵ tiếp. Thương thay Cô Y tá vì quá mệt do phải cấp cứu hai ông kia, vừa quá ân hận cái tội hóng hớt của mình nên cũng kiệt sức ngã xuống như bị đột quỵ.
Sống phải có niềm hi vọng, nhưng có thể nó làm mình chết !

Không có nhận xét nào: