Mộc Nhân
Này em, chúng ta đã trải qua những tháng mưa rỉ rả và mùa thu man mác. Chúng ta cũng có mùa xuân đầy cỏ hoa. Trong khi nhiều người chỉ nhận toàn ánh nắng, và nhiều người khác thì chỉ nhận toàn bóng đêm hay mùa đông băng giá quanh năm.
Vậy sao em bức rức với nắng
hè. Nắng cũng là một mặt của cuộc sống; như tình yêu, có hờn giận, ghen tuông, gắt gỏng,
lãng mạn, mộng mơ khi chúng ta bên nhau vậy.
Lúc này mặt trời rực rỡ,
không chỉ có ánh sáng mà còn có đời sống, hy vọng và sự tươi mới. Nắng là thức
ăn và thuốc cho tâm trí.
Em có thấy nắng bùng nổ
trên phố đông người. Nắng lung linh trên những tấm kính màu dán ngoài cửa sổ, trên
toà cao ốc, phủ qua mái vòm nhà thờ. Và cả những khe nứt trên vách tường, nơi
thảm cỏ mục, làm nhễ nhại gã hành khất…
Một “đống” nắng. Những
tia nắng được Chúa ban phát ngang bằng nhau.
Nơi chúng ta sống dẫu
nhiều nắng nhưng xin em đừng lãng phí ngày hè. Ánh nắng cho cỏ cây cũng như nụ
cười của em cho anh thêm lần say nắng - như say rượu Whisky – mà anh hay gọi theo
Mark Twain là “thứ ánh nắng hoá lỏng.”
Nỗi buồn chỉ là nhỏ nhặt,
rồi ánh nắng xua đi.
Tháng Sáu thoảng mùi hoa
và những phước lành thường nhật. Nắng lấp đầy cuộc sống của chúng ta. Nắng làm
cho máu trong trái tim chảy nhanh hơn, cho niềm vui thêm vui, cho nỗi buồn nhanh
khô, cho không khí trong lành để thở. Và cho đôi tình nhân được cơ hội lau giọt mồ
hôi trên thân thể nhau, sau lần tình tự.
Nắng hong khô và chữa
lành, cho sức ấm vào ngày lạnh giá. Và tiếng cười em là tia nắng tâm hồn toả ra
từ đôi môi.
Xin em chạm vào nắng để nắng làm đôi tay em xạm hơn khi đùa với nó.
Và rồi anh nghĩ về em theo cách mà người ta có thể nghĩ về ánh nắng mùa hè - vào một đêm đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét