9/6/25

3.539. RỒI SẼ CÓ CƠN MƯA PHÙN

 Mộc Nhân dịch (1)

Nguyên tác: There Will Come Soft Rain by Sara Teasdale (2)



Rồi sẽ có cơn mưa phùn mang theo mùi đất

Và đàn én lượn vòng hát những khúc ca

 

Đêm trong ao, ếch gào khan cổ

Hoa mận trắng vườn run rẩy gió xa

 

Chim họa mi mặc áo lông màu lửa

Huýt sáo reo vui trên những bờ rào

 

Và không ai biết chiến tranh kề cận

Chẳng ai bận tâm nó kết thúc khi nào

 

Chẳng ai bận tâm ngày tận diệt

Loài người, chim chóc, và cỏ cây

 

Và mùa xuân, ngay khi bình minh thức dậy

Chẳng ai biết rằng, rồi mọi thứ sẽ tàn phai. (3)

------------

Chú thích:

(1). Nguyên tác Anh ngữ tại đây

(2). Thẻ Sara Teasdale

(3). Cảm nhận: Bài thơ "There Will Come Soft Rains" của Sara Teasdale là một tác phẩm đầy ám ảnh và mang tính tiên tri, được viết vào năm 1918 trong bối cảnh Thế chiến thứ nhất đang diễn ra. Bài thơ vẽ nên một bức tranh về một thế giới không có con người, nơi thiên nhiên vẫn tiếp diễn một cách bình lặng, không hề hay biết về sự diệt vong của nhân loại.

1. Bài thơ bắt đầu bằng những hình ảnh rất đỗi thanh bình và vĩnh cửu của thiên nhiên: "mưa sẽ rơi nhẹ nhàng", "chim sẻ sẽ hót", "ếch sẽ bơi trong ao". Thiên nhiên ở đây được miêu tả như một vòng tuần hoàn bất tận, không bị ảnh hưởng bởi sự biến mất của con người. Mưa vẫn rơi, hoa vẫn nở, chim vẫn hót – tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không có sự buồn bã hay tiếc nuối.

2. Nỗi đau đớn và bi kịch nằm ở sự vắng bóng hoàn toàn của con người. Bài thơ ngụ ý một thảm họa đã xảy ra (có thể là chiến tranh, như bối cảnh thời đó), xóa sổ loài người khỏi Trái Đất. Sự vô tâm của thiên nhiên càng làm nổi bật sự mong manh và phù du của sự tồn tại con người.

Được viết trong thời kỳ chiến tranh tàn khốc, bài thơ có một giọng điệu tiên tri đáng sợ. Nó dường như dự báo về khả năng tự hủy diệt của nhân loại do chiến tranh, công nghệ hay sự thiếu ý thức. Thông điệp ngầm của bài thơ là con người có thể tự hủy diệt mình, nhưng thiên nhiên sẽ vẫn tồn tại, tiếp tục vòng quay của nó như thể không có gì thay đổi. Sự kiêu hãnh của con người khi nghĩ mình là trung tâm vũ trụ bị thách thức bởi sự thờ ơ của tự nhiên.

3. Teasdale sử dụng giọng điệu khá khách quan, không trực tiếp lên án hay than vãn. Điều này làm cho thông điệp của bài thơ trở nên mạnh mẽ hơn, chạm đến người đọc một cách sâu sắc hơn. Sự lạnh lùng trong cách miêu tả thiên nhiên như một "người ngoài cuộc" chứng kiến sự sụp đổ của con người càng khiến người đọc rợn người và suy ngẫm.

4. Bài thơ là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về giá trị của sự sống, của hòa bình, và về trách nhiệm của con người trong việc bảo vệ hành tinh và lẫn nhau. Nó khuyến khích chúng ta suy nghĩ về di sản mà chúng ta để lại và liệu chúng ta có đang sống một cách trọn vẹn và hòa hợp với tự nhiên hay không. Nó là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về hậu quả của sự hủy diệt và một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của hòa bình và sự cân bằng.

Không có nhận xét nào: