Nguyễn Thanh Huy
Chưa bao giờ chúng ta chứng kiến một sự kiện kỳ lạ đến như vậy! Một cá nhân, một con người nhỏ bé đã khiến cho hàng triệu ánh mắt dõi theo từng bước, hàng triệu khối óc suy tư lo lắng cho số phận, và hàng triệu con tim vỡ oà cảm xúc khi biết sư vẫn bình an.
Nhìn lại, hành trình của
sư Minh Tuệ cứ như một cuốn phim, nó bắt đầu im ắng, chậm rãi, rồi tăng dần, đẩy
lên cao trào, và kết thúc một cách đột ngột. Tuy nhiên, cái kết thúc ấy chỉ lả
sự chấm dứt cho những bước chân rong ruổi trên khắp các nẻo đường và kéo theo
đó bao sự nhốn nháo, thị phi của trần thế.
Có lẽ, lựa chọn này không
phải bởi ý nguyện của sư, nhưng nó cũng là cách khả dĩ duy nhất và hài hoà cho
tất cả. Điều mà mọi người được an ủi, nhẹ nhõm là khi đã nhìn thấy những hình ảnh
xác tín về sự hiện diện của sư, rằng họ vẫn còn đó một đầu đà Minh Tuệ. Nếu điều
tồi tệ nhất xảy ra, chúng ta sẽ có một mất mát quá lớn, một tiếc nuối vô hạn và
một tổn thương khó nguôi ngoai.
Đứng trước những lựa chọn,
chúng ta sẽ chọn lựa cách tốt nhất; đứng trước những ngã rẽ chúng ta sẽ chọn lối
đi bình an. Đó là bản năng của lí trí. Sư Minh Tuệ, dù với giới hạnh sâu dày có
thể khuất phục tất cả, hay với tâm tịch tịnh vô úy trước mọi hoàn cảnh thì cũng
đành phải tùy duyên mà hành trên bước đường tu còn lắm xa xăm.
Hiểu cho cùng cho sâu, tất
cả đều có nhân duyên, việc gì đến sẽ đến, việc gì đi sẽ đi. Còn duyên thì tụ, hết
duyên thì tán. Kết thúc của cái này sẽ là khởi đầu của cái khác. Những bước
chân dừng lại nhưng con đường đi vẫn phía trước. Nghiệp tu, ý nguyện vẫn còn
đó, sư có thể buông tất cả nhưng con đường cầu đạo nhất quyết sẽ không buông.
Có lẽ trong họa có phúc, từ đây sư sẽ có đủ không gian tĩnh lặng để tinh tấn
hành trì, tập trung tâm trí hành thiền để có thể tiến nhập vào định mà đạt trí
huệ viên mãn.
Điều quan trọng nhất,
không phải sư sẽ bước đi nữa hay không, mà là những bước đi của sư đã làm nên một
cuộc tỉnh thức kì vĩ. Người ta đã chợt nhận ra mình mê lạc, người ta kịp nhận
ra mình bị lừa dối; người ta đã biết yêu người, và người ta đã biết đâu là hạnh
phúc. Sư như ánh sáng xua tan màn đêm, như cơn mưa rào gột rửa, cuốn phăng những
bụi trần.
Sự xuất hiện của sư mang
lại thật nhiều cảm xúc và những lợi lạc “không thể nghĩ bàn”. Nên giờ đây, sư
có bước tiếp hay dừng lại thì con đường ấy vẫn mở ra phía trước, dẫn lối cho tất
cả những ai có tấm lòng cầu đạo tầm pháp.
Cuối cùng, tôi cầu mong
sư thực sự được bình an và sớm thành đạo - đắc quả vị Phật, như ý nguyện một kiếp
nhân sinh.
---------------------------
* Nguyễn Thanh Huy: Giảng viên Ngôn ngữ học, Trường Đại Học Khánh Hòa – Tp Nha Trang. Bài đã đăng trên trang fb của ông (Link).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét