Mộc Nhân
Mưa khoan thai cứa những gương mặt
tĩnh
không ồn ào
không hằn học
mặc định nét suy tư lên từng rãnh
da nhăn nheo
sự bon chen dừng lại
hằn lên màu già cỗi.
Mưa tàn nhẫn cứa gương mặt chiều
ngôi nhà vách phên mái tranh nát
đêm nhìn trời thấy sao rơi lã chã
gần sáng thấy trời xanh
trong bình minh cuối cùng
của đời người
thấy cánh chim đêm lẩn tránh ánh mặt trời
mải theo vệt mồi đêm quên đường bay
về tổ.
ta sẽ quên lãng
và vĩnh biệt nơi hành hạ mình
ta ôm cơn mưa và nhìn về ngày hôm
qua
ám tượng về một khuôn mặt khoan thai và
tàn nhẫn
làm tiếng kêu của con
chim ướt sũng chiều.