Mộc Nhân
bất chợt một đóa cẩm tú cầu xanh lơ
trổ giữa cô đơn và giấc mơ buổi sáng
tôi là kẻ viễn phương lang thang
không có mặt để ngắm nhìn khi em nở rộ
bất chợt mãn khai
phấn và hương hoa
mang tôi đi xa
ra khỏi nguyên quán
ra khỏi sự trầm tưởng của rạng đông
bất chợt linh hồn của tôi tan biến
trong âm thanh diễm tuyệt
trong phù sa mịn màng
trong hòa âm mãn nguyện
trong lồng ngực thinh lặng
trong thời gian lên men
bất chợt tôi nghe tiếng chân của bình minh trong
cánh bướm
nghe cung bậc linh diệu của vũ trụ
trong tiếng gió
và phong thanh
lời thì thầm của em
có màu xanh lơ
từ khoảnh khắc phù sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét