Hôm nay, trên trang Văn Hóa Nghệ Thuật báo Công An Thành phố Đà Nẵng (cả báo mạng và báo giấy) có đăng bài viết của Võ Văn Nhi về hai tác phẩm mới của Mộc Nhân
Dịch văn chương Bob Dylan tức là tự mình lao vào cơn
lốc giằng co chữ nghĩa, tự mình đắm vào cuộc truy vấn tư tưởng, và mặc nhiên
chấp nhận thân phận như “Những hòn đá
lăn”, để mặc cuộc trầm luân “Mai sau
biết đến bao giờ”…
Dịch ca từ những nhạc phẩm kỳ vĩ của
Bob Dylan là quyết gánh lấy công việc lao tâm khổ tứ đầy thách thức nhưng cũng
tràn đầy bao âm hưởng thi vị bàng bạc, lãng đãng, phiêu du. Chốn ấy, người dịch
không chỉ mỗi việc định hình nghĩa cho lớp vỏ từ thô rám mà còn phải làm sao
cảm nhận cho đến độ có thể để cố chuyển tải cho được cái tư tưởng phức tạp, cái
phong cách văn hóa đa dạng; cảm nhận những vẻ đẹp của giai điệu, và thấu hiểu
ngôn ngữ thi ca không chỉ sâu sắc, giàu hình ảnh, mà còn có tính đa nghĩa, đôi
khi là mơ hồ về ý nghĩa bởi “ý tại ngôn ngoại” trong lời của những tuệ nhân.
Tiếp nối cho chặng “Những hòn đá lăn”, Mộc Nhân lại mang
đến cho bạn đọc cái cảm thức mãnh liệt mới, những phức hợp đắm đuối cùng cuộc
yêu nhân tình, lòng quý yêu nhân loại trong tác phẩm biên khảo dịch thuật thứ
hai về Bob Dylan “Mai sau biết đến bao
giờ”.
Cả hai tập sách, dù chưa khái quát tường tận mọi khía
cạnh phong phú về văn hóa, gồ ghề trong tư tưởng, triết học, âm nhạc, mỹ học,
văn học…của chân dung chủ nhân Nobel Văn chương 2016, nhưng nó đã mang đến cho
bạn đọc một cách tiếp cận khá dễ dàng đối với một tác giả lớn của thế giới
nhưng còn xa lạ với công chúng yêu nghệ thuật nước ta.
Thành công của Mộc Nhân chính là đã đặt niềm đam mê
của mình vào “thần tượng của anh” trên lộ
trình tìm lời gian nan để tận
hưởng sự hòa điệu trong lời của
ngôn ngữ loài người tạm trọ cõi trần vô thuỷ vô chung biết lấy đâu
làm lời nguồn cội; lời ngân nga thánh thót, dập dìu,
thủ thỉ bên những cuồng nộ cứ trầm bổng đan xen thành những khắc
khoải, thăng hoa rồi lắng đọng như tiếng lòng Bob văng vẳng từ xa xăm
loang về tiềm thức mỗi chúng ta đây đó giai điệu nào - có lẽ không
mấy quen thân mà cơ hồ sao chẳng lấy gì để cho rằng lạ!
Cảm ơn tác giả, cảm ơn tác phẩm
đã khắc thêm một dấu ấn mới ngay trong trường thiên ngẫm ngộ và có thể
trong mỗi bạn đọc trên lộ trình hun hút tìm lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét