Mộc Nhân
đêm dài đi qua chật chội
câu thơ bỗng chốc bịt bùng
có lẽ nào ta hờ hững
vuông cửa nhà em chưa đóng
bình minh ngập ngụa bãi bờ
chói chang sớm ngày ồn ã
lay thức bao điều chơ vơ
khoảng trời mướt xanh màu lá
đong đưa kí ức một chiều
chùng chình dốc đồi cong cớn
trôi xa tràn giấc hương phiêu
đất trời bao dung với gió
tạ ơn em đã mở lòng
trái tim vang lời rất Huế
ấu thơ ngày đã long đong
sắp qua hết đời dâu bể
thấm bao nhiêu chuyện phong trần
mắt buồn thì em cứ khóc
và tựa vai vào phù vân
anh chỉ là thằng huyễn hoặc
mắc chi vướng víu vào nhau
đêm có dài thêm chút nữa
ngày cũng phơ phất cỏ lau
bình minh lê thê vạt nắng
đi qua hừng hực ban trưa
hoàng hôn ghé về cố quận
khuya ngồi hóng hớt giọt mưa
đêm dài lại qua chật chội
ta nghe nỗi nhớ mịt mù
đền đài im lìm tháp cổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét