Mộc Nhân
Bài viết cho sự kiện “40 năm K.81- Ơn Thầy Nghĩa Bạn”
diễn ra vào ngày 29 - 30 tháng 6 năm 2019 tại Trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ và
THPT Lương Thúc Kỳ.
***
Chúng ta đang dần giã biệt những ngày trẻ trung, rong
chơi, sôi nổi. Mỗi người đang thực hiện điều đó theo cách của mình. Hầu hết tất
cả chúng ta đang bước vào độ tuổi 60; những trạng thái: hối hả, dồn dập, mãnh
liệt, lo âu, chờ đợi, hoài nghi, diễu cợt … đang dần là những trải nghiệm.
Còn nhớ cách đây 40 năm,
chúng ta từ khắp mọi ngôi trường cấp II trên địa bàn toàn huyện và một số trường
lân cận thuộc huyện Duy xuyên, Điện bàn với tâm trạng phấn khởi háo hức xen lẫn
bỡ ngỡ âu lo bước vào cổng trường cấp III Đại lộc này để rồi được các thầy cô
giáo trang bị kiến thức làm hành trang bước vào đời. Và nơi đây đã trở
thành khởi điểm cho tình thầy trò, tình bằng hữu thắm thiết vững bền theo thời
gian.
Mới đó mà đã quá nửa đời người. Hôm nay chúng ta được
gặp lại thầy cô giáo cũ và bạn bè dưới sân trường cũ trong niềm hân hoan trùng
phùng hạnh ngộ.
Xin tưởng nhớ đến các thầy giáo Trần Thông, thầy Tuyển
Thành Hội, thầy giáo Phan Đình Cưỡng, thầy Mai Hải, thầy Đường Quốc Khánh... đã
đi qua trong cõi người. Xin tưởng nhớ đến nhiều người bạn của chúng ta đã vắn số
khi tuổi trẻ và những ước mơ chưa thành hiện thực…
Xin chào mừng sự hiện diện những thầy cô giáo cũ, dù
tuổi cao đã về hưu, dù đang sinh sống ở những miền xa của đất nước nhưng vẫn về
với học trò trong ngày vui hạnh ngộ này.
Xin chào những thầy cô giáo đang tiếp nối sự nghiệp trồng
người tại Trường THPT Huỳnh Ngọc Huệ và THPT Lương Thúc Kỳ, hai ngôi trường có
tiền thân là Trường Cấp III Đại Lộc của chúng ta.
Kính thưa quý thầy cô
Thưa các bạn thân mến.
Hôm nay chúng ta ngồi với nhau, bên cạnh niềm vui tình
thầy nghĩa bạn là dòng kí ức những năm tháng nhọc nhằn của quê hương đất nước.
Thế hệ chúng ta đã đi qua hai cuộc chiến tranh có đau
thương, mất mát, một số bạn không thể đi trọn con đường học tập của mình. Trên
quê hương gian khổ thời ấy chúng ta được cha mẹ hy sinh, chăm lo, động viên để
con em tiếp bước. Chúng ta được những người đồng hương xa lạ cưu mang từng bữa
ăn, chỗ ở với lòng bao dung nhân ái mà không cần đáp trả. Và đặc biệt là tấm
lòng của các thầy cô giáo, dẫu hoàn cảnh lúc bấy giờ rất khó khăn, thiếu thốn mọi
bề nhưng thầy cô không vẫn miệt mài trên những con chữ, cho các em trí tuệ và
tâm hồn để vào đời.
40 năm là một chặng đường dài của đời người. Hôm nay
chúng ta gặp nhau đây ở độ tuổi trên dưới 60. Dù gì đi nữa, thì mọi ranh giới về
tuổi tác, sức khỏe, công việc, lo toan… dường như là bất chấp bởi hiện tại
thăng hoa trong tình bạn, tình người. Chúng ta đang bay đi trên đôi cánh của thời
gian mặc dù “Thời gian làm mòn mọi gót giày”.
Lúc này chúng ta hãy tạm gác lại những điều thị phi để
dành những giây phút cho mình trong cái guồng quay bất tận của thời gian mà mỗi
cá nhân đang là.
Sau 40 năm rời xa mái trường, mỗi năm tháng chúng ta lại
sống thêm một tuổi, đang đặt những bước chân vững chãi, tự tin. Nói một cách lạc
quan như Victor Hugo: “Bốn mươi là tuổi già của lớp trẻ; còn năm mươi là tuổi
trẻ của lớp già”.
Mỗi con người, mỗi thực thể bằng cách này hay cách
khác thường tự đánh dấu những cột mốc cho riêng mình bằng tháng, quí, năm hay
năm măm, thập niên… để tự hào, để thấy mình trưởng thành, để thấy mình vẫn sống
và chắc cũng để thấy mình chẳng còn bao xa !
Năm nay, K81 lại thêm một dấu mốc mới trong hành trình
của mình; chúng ta không còn cái sắc đẹp bên ngoài mà “sắc đẹp ẩn vào bên
trong”.
So với cái vũ trụ vô cùng vô tận và đời người vô thường
thì những dấu mốc này chỉ là trò chơi bởi nó ngắn ngủi, thoáng qua dù có nhiều
điều lưu lại.
Thời gian như một dòng chảy, đều đặn, chẳng chờ đợi
ai; không dừng lại và cũng không bao giờ quay lại. Cuộc đời của bất kỳ ai cũng
chỉ sống có một lần và nó cũng trôi qua rất nhanh, trong đời người.
Qua một ngày mất một ngày. Qua một ngày vui một ngày.
Thời gian trôi qua nhanh. Kể từ ngày ra trường đến
nay, K81 đã đi qua bao sự kiện, gắn kết nhiều bạn bè, gửi gắm và vun bồi biết
bao nhiêu mối quan hệ, lưu giữ nhiều xúc cảm, tâm trạng … qua những trang viết,
những cuộc gặp gỡ. Tất cả đều tự thân và vui vẻ trong nhu cầu chia sẻ, mang niềm
vui đến cho nhau.
Đó chính là mục tiêu của chúng ta. Nhiều năm qua K81
đã đạt được mục tiêu đó. Có thể kể ra nhiều điều tốt đẹp mà K81 đã gây dựng được:
- Tìm gặp và kết nối được nhiều người bạn mà vì một lí
do nào đó họ không có cơ hội để gặp gỡ mọi người.
- Chúng ta tổ chức được nhiều cuộc gặp thầy cô giáo
cũ, bạn bè xa gần.
- Chúng ta đã làm được nhiều điều thiện nguyện như
giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn, gây dựng nguồn quĩ khuyến học, giao
ước thực hiện chương trình phát thưởng định kì …
- Và quan trọng hơn nữa là chúng ta đã dành cho nhau.
Điều ấy thật đáng quí bởi vì giúp nhau khi cần thì thật dễ dàng, nhưng dành cho
nhau thời gian thì không phải lúc nào cũng thuận lợi.
40 năm nhìn lại, dù đôi khi ngôi nhà của chúng ta lắm
khi cũng bị dột nát, tốc mái, bỏ bê, im vắng… nhưng điều đáng quí là
chúng ta đã chung tay nâng niu gìn giữ nó. Chúng ta đã vượt qua sân si, vượt
qua cái tôi cá nhân, để mang niềm vui đến cho nhau không vụ lợi, không mưu cầu,
để cho ngày hôm qua tiếp nối với hôm nay: tuổi trẻ tươi vui, tuổi già không có
nhiều hối tiếc, và cuộc đời sẽ là chuỗi ngày tươi đẹp.
Một dấu mốc mới lại đến, lại tiếp nối và những giấc mơ
vẫn còn ở phía trước. Chúng ta vẫn còn những bài thơ làm dở. Chúng ta vẫn còn
những trang viết có chữ mà chưa thành văn. Những suối nguồn êm ả vẫn đang
chảy ra phía biển sóng gào dữ dội. Nhưng cuộc đời vẫn còn mang đến cho chúng ta
nhiều niềm vui, sự sáng tạo từ mạch ngầm của tình bạn tình người. Và khi bạn học
được cách lấy nước từ mạch nguồn này, bạn sẽ thực sự đánh bại tuổi tác và nỗi
cô đơn.
Marquez - nhà văn Colombia viết: “Không phải người ta ngừng theo đuổi giấc mơ
vì mình già đi mà người ta già đi vì ngừng theo đuổi giấc mơ”.
40 năm tình bạn K81 là một quãng thời gian dài mà hiếm
có nhóm bạn nào kiên trì lưu giữ như một thực thể sống động. Tuổi người có thể
khiến chúng ta già đi nhưng hãy đừng ngưng những giấc mơ của mình – không phải
chỉ cho riêng mình mà còn cho cả bạn bè và thế hệ đàn em nữa.
Cựu hoc sinh Đại lộc khóa 1978-1981 thường nói với
nhau câu “Định mệnh khiến chúng ta là anh
em” do trưởng BLL Nguyễn Lương Tín phát ngôn lần đầu đã trở thành slogan
khá nổi tiếng trong cộng đồng K81.
Chúng ta đã đi qua định mệnh ấy, chúng ta đã gắn kết
nhau trong tình anh em. Mong rằng định mệnh ấy sẽ đồng hành trong tình bạn bè
mãi mãi.
Xin cảm ơn mọi người đã có mặt trong ngày hội ngộ hôm
nay.
Chúc thầy cô, các vị khách quí và bạn bè sức khỏe, gia
đình hạnh phúc, tìm được nhiều niềm vui trong công việc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét