Mộc Nhân
Di Linh trời không nắng
ta vồi vội mưa phùn
rẫy đồi xa ngun ngút
thèm muốn màu bazan
một khắc thôi cũng đủ
bừng lên tình cao nguyên
uống từng giọt mưa loang
thấm lâu như lời nguyền
tay từng vạch lối rừng
che trời mưa không nổi
lá vàng rơi từ độ
mùa thu sang lâu rồi
mưa không kịp giã từ
nắng ngoài song ray rức
ta đứng giữa hoang vu
đùn lên bao kí ức
Di Linh mưa lê thê
màu cà phê bát ngát
những triền đồi rất khác
ủ mùa thành xinh tươi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét