Mộc Nhân
Cung đường dài lại tiếp những đèo
Tây Giang hoang sơ rừng già
dường như nửa khuya có chồi non nhô thảm lá
mờ mịt đêm vướng một ánh nhìn
khói còn phảng phất
tàn lửa nằm chờ bùng bên sườn rẫy
đóm mắt thú lấp ló sau vỉa đá
mắt tôi lạc về phía hẻm xa
Chén rượu buôh (1) chuyền tay nhau
đêm trong rừng Pơ mu ngọn cỏ đẫm sương
tiếng giun dế âm vang lời tự tình cuồng vọng
trai tráng bàn chân nhịp tân’tung (2) đu đưa dải khố h’zăl (3)
sơn nữ vung tay điệu da’dă (2) áo adooh (4) ôm thân cong
tình yêu đan vào nhau hào phóng
Tiếng cồng xuyên đêm mông lung
nhập nhòa bóng khuya bập bùng
đất rừng chế nhạo những gót chân tê cúp
những đỉnh rừng nhìn sâu ngờ vực
ngàn năm co quắp ảo huyền
Rượu tr’din (5) âm thầm thấm môi duyên
ta say thở dốc bên lưng chừng đèo
mỏi mắt bóng người dang tay đón bình minh
em giấu tình yêu vào độ âm tê cóng
cội mai rừng kiêu sa rộ hoa bên sườn đồi lóng ngóng
và em vừa mùa xuân sắc hồi thì
Tây Giang bí ẩn nguyên thủy
gió lẩn trong cánh rừng
ta va vào cội rễ thức dậy bên khe
thấy đất trời đùn lên nắng mới
chia tay em bằng thổ âm xởi lởi
đôi mắt cười nhau kín như mắt lá
ngàn năm rừng vẫn hiện tồn
-----------------------------
(1) Buôh:
một loại rượu cần của người Cơtu
(2) tân’tung
- da’dă: vũ điệu của người Cơtu
(3) h’zăl:
Khố của người đàn ông Cơtu
(4) adooh: Trang
phục phụ nữ Cơtu
(5) Rượu
tr’din: rượu lấy từ mủ cây tr’din
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét