Bài thơ này có tựa tiếng Đức là “Mit schwarzen Segeln”, tựa tiếng Anh “With black sails” (Với cánh buồm đen) – do Heinrich Heine sáng tác trong tập “Book of Songs”. Nội dung, bài thơ mô tả chuyến hành trình của nhân vật trữ tình qua một vùng biển đầy bão tố trên một con tàu có cánh buồm màu đen.
Đây là một dấu hiệu rõ ràng về nỗi buồn và cũng chỉ ra rằng anh cảm thấy bị ai đó xúc phạm nặng nề. Ở khổ thơ thứ hai, tác giả trữ tình đi sâu vào nguyên nhân nỗi buồn là do sự thay lòng đổi dạ của người thương bằng cách miêu tả: “Trái tim em như cơn gió vô thường/ Chờn vờn cuồng quay và nhiễu động”. Bài thơ mang âm điệu buồn và giàu cảm xúc. Màu đen thường là biểu tượng phổ biến của cái chết, bóng tối, do đó gợi ra trạng thái cảm xúc tiêu cực của cái tôi trữ tình. Về hình thức, bài thơ gồm hai khổ bốn câu với vần nhịp rõ rệt. Ngôn ngữ biểu cảm rõ ràng tập trung mạnh mẽ vào cảm xúc. Heine sử dụng những hình ảnh ẩn dụ đơn giản dễ hiểu như cánh buồm đen, cơn gió vô thường... để thể hiện cảm xúc của cái tôi trữ tình và do đó tạo ra một mối liên hệ cảm xúc mạnh mẽ hơn với người đọc. Đặc biệt, hình ảnh cánh buồm đen được lặp đi lặp lại, chông chênh bao hàm một nỗi niềm da diết, xót xa.
CÁNH BUỒM ĐEN
Giong cánh buồm đen, con tàu tôi ra
khơi
Ngày biển trời nổi cơn giông bão
Dù biết rõ lòng tôi ảo não
Em vẫn nhẫn tâm làm tôi tổn thương
Trái tim em như cơn gió vô thường
Chờn vờn cuồng quay và nhiễu động
Giong cánh buồm đen, con tàu tôi thẳng
tiến
Dẫu biển trời đã nổi bão giông.
* Mộc Nhân dịch từ nguồn Oxfordsong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét