Trích Sách Sáng thế - Kinh Cựu Ước (Old Testament)
Chương 2:
Ngày Đức Chúa là Thiên Chúa làm ra đất và trời, chưa có bụi cây ngoài đồng nào trên mặt đất, chưa có đám cỏ ngoài đồng nào mọc lên, vì Đức Chúa là Thiên Chúa chưa cho mưa xuống đất và không có người để canh tác đất đai. Nhưng có một dòng nước từ đất trào lên và tưới khắp mặt đất.
Đức Chúa là
Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con
người trở nên một sinh vật. Rồi Đức Chúa là Thiên Chúa trồng một vườn cây ở
Ê-đen, về phía đông, và đặt vào đó con người do chính mình nặn ra.
Đức Chúa là Thiên Chúa khiến từ đất mọc lên đủ mọi thứ
cây trông thì đẹp, ăn thì ngon, với cây trường sinh ở giữa vườn, và cây cho biết
điều thiện điều ác. Một con sông từ Ê-đen chảy ra tưới khu vườn, và từ đó
chia thành bốn nhánh. Tên nhánh thứ nhất là Pi-sôn, nó bao quanh tất cả đất
Kha-vi-la là nơi có vàng; vàng ở đất này tốt, tại đó có nhũ hương và đá ngọc. Tên
nhánh thứ hai là Ghi-khôn; nhánh này bao quanh tất cả đất Cút. Tên nhánh thứ ba
là Tích-ra; nhánh này chảy ở phía đông Át-sua. Còn nhánh thứ bốn là Êu-phơ-rát.
Đức Chúa là Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn Ê-đen, để cày cấy và canh giữ
đất đai. Đức Chúa là Thiên Chúa truyền lệnh cho con người rằng: “Hết mọi trái
cây trong vườn, ngươi cứ ăn; nhưng trái của cây cho biết điều thiện điều ác,
thì ngươi không được ăn, vì ngày nào ngươi ăn, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.”
Đức Chúa là Thiên Chúa phán: “Con người ở một mình thì
không tốt. Ta sẽ làm cho nó một trợ tá tương xứng với nó. Đức Chúa là Thiên
Chúa lấy đất nặn ra mọi dã thú, mọi chim trời, và dẫn đến với con người, xem
con người gọi chúng là gì: hễ con người gọi mỗi sinh vật là gì, thì tên nó sẽ
là thế. Con người đặt tên cho mọi súc vật, mọi chim trời và mọi dã thú, nhưng
con người không tìm được cho mình một trợ tá tương xứng. Đức Chúa là Thiên Chúa
cho một giấc ngủ mê ập xuống trên con người, và con người thiếp đi. Rồi Chúa
rút một cái xương sườn của con người ra, và lắp thịt thế vào. Đức Chúa là Thiên
Chúa lấy cái xương sườn đã rút từ con người ra, làm thành một người đàn bà và dẫn
đến với con người.
Con người nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi,
thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông ra.”
Bởi thế, người đàn ông lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ
mình, và cả hai thành một xương một thịt.
Con người và vợ mình, cả hai đều trần truồng mà không
xấu hổ trước mặt nhau.
***
Chương 3:
Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi giống vật ngoài đồng,
mà Đức Chúa là Thiên Chúa đã làm ra. Nó nói với người đàn bà: “Có thật Thiên
Chúa bảo: “Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn không? Người đàn
bà nói với con rắn: “Trái các cây trong vườn, thì chúng tôi được ăn. Còn trái
trên cây ở giữa vườn, Thiên Chúa đã bảo: “Các ngươi không được ăn, không được động
tới, kẻo phải chết.” Rắn nói với người đàn bà: “Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng
Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà
sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác.” Người đàn bà thấy trái
cây đó ăn thì ngon, trông thì đẹp mắt, và đáng quý vì làm cho mình được tinh
khôn. Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho cả chồng đang ở đó với mình; ông
cũng ăn. Bấy giờ mắt hai người mở ra, và họ thấy mình trần truồng: họ mới
kết lá vả làm khố che thân.
Nghe thấy tiếng Đức Chúa là Thiên Chúa đi dạo trong vườn
lúc gió thổi trong ngày, con người và vợ mình trốn vào giữa cây cối trong vườn,
để khỏi giáp mặt Đức Chúa là Thiên Chúa. Đức Chúa là Thiên Chúa gọi con người
và hỏi: “Ngươi ở đâu?” Con người thưa: “Con nghe thấy tiếng Ngài trong vườn,
con sợ hãi vì con trần truồng, nên con lẩn trốn.” Đức Chúa là Thiên Chúa hỏi:
“Ai đã cho ngươi biết là ngươi trần truồng? Có phải ngươi đã ăn trái cây mà Ta
đã cấm ngươi ăn không?” Con người thưa: “Người đàn bà Ngài cho ở với con, đã
cho con trái cây ấy, nên con ăn.” Đức Chúa là Thiên Chúa hỏi người đàn bà:
“Ngươi đã làm gì thế?” Người đàn bà thưa: “Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn.”
Đức Chúa là Thiên Chúa phán với con rắn:
“Mi đã làm điều đó, nên mi đáng bị nguyền rủa nhất
trong mọi loài súc vật và mọi loài dã thú. Mi phải bò bằng bụng, phải ăn bụi đất
mọi ngày trong đời mi.
Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng
giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn
vào gót nó.”
Với người đàn bà, Chúa phán:
“Ta sẽ làm cho ngươi phải cực nhọc thật nhiều khi thai
nghén; ngươi sẽ phải cực nhọc lúc sinh con. Ngươi sẽ thèm muốn chồng ngươi, và
nó sẽ thống trị ngươi.”
Với con người, Chúa phán:
“Vì ngươi đã nghe lời vợ và ăn trái cây mà Ta đã truyền
cho ngươi rằng: “Ngươi đừng ăn nó”, nên đất đai bị nguyền rủa vì ngươi; ngươi sẽ
phải cực nhọc mọi ngày trong đời ngươi, mới kiếm được miếng ăn từ đất mà ra.
Đất đai sẽ trổ sinh gai góc cho ngươi, ngươi sẽ ăn cỏ
ngoài đồng.
Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến
khi trở về với đất, vì từ đất, ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, và sẽ trở
về với bụi đất.”
Con người đặt tên cho vợ là E-va, vì bà là mẹ của
chúng sinh. Đức Chúa là Thiên Chúa làm cho con người và vợ con người những chiếc
áo bằng da và mặc cho họ. Đức Chúa là Thiên Chúa nói: “Này con người đã trở
thành như một kẻ trong chúng ta, biết điều thiện điều ác. Bây giờ, đừng để nó
giơ tay hái cả trái cây trường sinh mà ăn và được sống mãi.” Đức Chúa là
Thiên Chúa đuổi con người ra khỏi vườn Ê-đen để cày cấy đất đai, từ đó con người
đã được lấy ra. Người trục xuất con người, và ở phía đông vườn Ê-đen, Người đặt
các thần hộ giá với lưỡi gươm sáng lóe, để canh giữ đường đến cây trường sinh.
-----------------
Đọc tiếp: Trận đại hồng thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét