13/7/21

2.114. NHỮNG GIẤC MƠ CHẮN LẠI

                         Mộc Nhân



Dòng người đang mỏi mệt và kiệt sức

nghèo khổ, khốn cùng

giờ đây chúng ta chỉ mong hít thở bầu không khí sạch

trong không gian tự do

không khẩu trang, không bụi bẩn

không vi-rút, không e dè

không sợ hãi, không bị phạt

 

những giấc mơ co cụm trong ngôi nhà

không vượt qua lằn dây giăng đầu phố

phố xá thưa vắng tiếng xe 

thay vào đó là tiếng hú còi của xe cứu thương

và còi cảnh sát đe nẹt ngay chốt chặn

 

những phu thợ, những công nhân, những chị bán rong

cố gắng vớt vát giấc mơ bằng năn nỉ, cầu xin

những người tha hương, thất nghiệp, vô gia cư

ngóng giờ nhận xuất ăn từ thiện

cúi mặt trước cái nhìn xoi mói và quát nạt vì nghi kị

 

những ông chủ với ánh mắt tuyệt vọng

những đầu tư rủi ro

những hợp đồng bị đền bù

những đơn hàng không có người làm

những hàng quán bị đóng lại bắt đầu từ 0 giờ

ngày mai có thể trắng tay


những chuyến xe ùn ứ trên cao tốc

anh tài xế chìa tấm giấy xét nghiệm âm tính

chờ đợi 3 tiếng trong bệnh viện để có nó

giá 450 ngàn/ hiệu lực 3 ngày giờ rút xuống còn 24 tiếng

để thông hành qua trạm


hòn ngọc sắp rạn vỡ 

thiên đường sắp sập

khi chúng ta chen lấn giữa vi-rút để tìm cuộc sống cho mình

thịt da tôi bẩn, áo quần tôi nhàu rách

thói quen của tôi bị xáo trộn

khẩu phần của tôi bị giảm

thu nhập của tôi bị cắt

giá xăng tăng

tin nhắn ủng hộ quĩ vắc-xin dồn dập

như các gói hỗ trợ còn nằm trên ti-vi


guồng máy của tôi dừng lại

dầu bên ngoài có vẻ cuống quýt hơn

rối tinh, bất nhất và bất hợp lý trong mỗi mệnh lệnh


nhưng: 

đôi tai vểnh nghe số ca nhiễm tăng dần

ngày sau nhiều hơn ngày trước

đôi mắt nhìn ra phố vắng mong ngày đặt chân

ngày sau e sợ hơn ngày trước

bàn tay kéo khẩu trang lên

chiếc khẩu trang cũ lỏng dần 

ngày sau hở hơn ngày trước

trái tim đập cho những người thân, cho đồng bào

đang mắc cạn nơi vùng dịch

mỗi ngày đập mạnh hơn

 

Có lẽ nào

chúng ta viết lại kịch bản cho một giấc mơ

bằng duy ý chí

đó không là giấc mơ chung

mà là giấc mơ đắp lên mỗi thân phận

như bộ đồ bảo hộ vây kín tấm thân ngột ngạt

của mỗi cá thể

 

hôm kia 

em bé ngơ ngác theo xe vào khu cách ly

xa ngôi nhà và vòng tay mẹ

hôm qua

cô gái đã vào bệnh viện dã chiến

liệu có còn nhận được một nụ hôn không có tấm chắn


hôm nay

những giấc mơ đã bị chắn lại

chỉ có những tượng đài hình nhân trăm tỷ

rải rác trên quê xứ mình

là vẫn bình an

và vô nhiễm

giữa mùa đại dịch

vì chúng được làm bằng 

kim loại

bê tông

hay

gạch đá

trơ


và giữa thế giới bất an

mặt trời vẫn mọc

trong chiều kích của nó.


Không có nhận xét nào: