"anh vẫn sống mốc meo mùa cuối
vẫn tự cháy mình theo những mùi suông" - Mộc Nhân
(Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Đất Quảng số 170/ tháng 6-2018)
...
anh vẫn khát mùi phù sinh
trễ nãi
trào lên theo cơn gió hoang
đàng
khúc ca đêm làm nỗi buồn đứt
gãy
rạn sâu vào ngày tan hoang
những mùi ẩn mình dưới sắc
màu đằm thắm
mang theo phúc âm và hơi thở
bình nguyên
anh vỡ òa trong tận
cùng mãn nguyện
nghe sự sống rùng mình trinh
nguyên
em có còn gởi cho anh những
mùi xưa cũ
như cỏ cây và gió thưở trời
tròn đất vuông
anh vẫn sống mốc meo mùa
cuối
vẫn tự cháy mình theo những
mùi suông.
Trích từ nguồn: đã xuất bản trên Blog này
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét