18/12/22

2.615. TỰ KHÚC (10) - Song of Myself – by Whitman

  Mộc Nhân dịch từ nguyên tác "Song of Myself" - Trong tập thơ Leaves of Grass, của Walt Whitman. Bài này gồm nhiều khúc (Section) được đánh số thứ tự từ 1 đến 52. Bản dịch dưới đây thuộc section 10.



Trong section này, Whitman đóng nhiều vai với những tính cách khác nhau.

Những câu thơ đầu của section 10, ông đảm nhận vai một thợ săn. Ông đi lang thang trong rừng săn tìm với cảm giác hân hoan thoải mái tự do; buổi chiều ông ở lại trong rừng, giết thịt con thú săn được rồi ngủ qua đêm  trên đám cỏ.

Tiếp sau, ông trở thành thuyền trưởng của tàu cao tốc "Yankee” và cùng sinh hoạt với mọi người trên tàu.

Thoắt, ông đã sang miền viễn tây để xem đám cưới của một người đánh cá và một cô gái người Mỹ bản địa da đỏ trẻ trung, khỏe mạnh.

Cuối cùng, ông đóng vai một người da trắng che chở cho một nô lệ đầy thương tích, đang chạy trốn. Đây là một chi tiết cho thấy Whitman theo tư tưởng chống lại chế độ nô lệ. Ông chữa trị vết thương cho người nô lệ, cho anh ta thức ăn, chỗ ở và mời người nô lệ cùng dùng bữa tại bàn, với khẩu sung để bên mà không sợ bị anh ta cố lấy – điều này cho thấy Whitman rất thân thiện và dường như ông có niềm tin đối với người khác.

Section 10 này cho thấy Whitman có cuộc sống tự do, thích di chuyển, tâm hồn phóng khoáng, tư tưởng tiến bộ...

 

TỰ KHÚC (10)

 SONG OF MYSELF (10) – by Walt Whitman

Mộc Nhân dịch

 

10.

Tôi đi săn một mình vào sâu miền hoang dã và núi đồi

Rong ruổi thích thú trong sự khoan khoái và hân hoan của mình

Vào cuối buổi chiều, chọn một nơi an toàn để qua đêm,

Đốt lửa nướng như chơi trò giết chóc mới,

Rồi ngủ thiếp trên ổ lá với chú chó và khẩu súng để bên

 

Chiếc xuồng cao tốc hiệu Yankee lướt đi dưới cánh buồm cao vút trời, cắt những tia sáng và lao tới 

Mắt tôi hướng vào đất liền, từ trên boong tôi khom người trước mũi xuồng, reo lên vui sướng.

Những người lái thuyền và những người dậy sớm tìm  nghêu sững lại nhìn,

Tôi nhét ống quần vào ủng và bước đi tận hưởng ngày vui

Lẽ ra vào ngày đó, bạn nên ở cùng chúng tôi xúm quanh ấm đun nước.

 

Tôi chứng kiến đám cưới của người đánh lưới tổ chức ngoài trời ở miền viễn tây, cô dâu là một cô gái da đỏ,

Cha cô và những người bạn ngồi xếp bằng gần đó, hút thuốc, họ đi giày đinh bằng da và khoác tấm chăn dày trên vai,

Trên bờ, người đánh cá nằm dài, anh ta hầu như ở trần, bộ râu rậm với những lọn xoăn tới cổ, anh ta nắm tay cô dâu của mình,

Cô ấy có hàng lông mi dài, đầu trần, những lọn tóc thô và thẳng rủ xuống tứ chi khêu gợi và dài tới tận chân.

 

Người nô lệ chạy đến nhà tôi và dừng lại bên ngoài,

Tôi nghe tiếng động khi anh ấy di chuyển răng rắc những cành cây trong đống gỗ,

Nhìn qua cánh cửa khép hờ trong gian bếp, tôi thấy anh khập khiễng và yếu ớt,

Tôi đến nơi anh ta ngồi trên một khúc gỗ, dẫn anh ta vào và trấn an

Mang nước đổ đầy bồn tắm cho cơ thể đẫm mồ hôi và đôi chân bầm tím của anh ấy,

Và chỉ cho anh ta một căn phòng sau phòng của tôi, và đưa cho anh ta quần áo tinh tươm,

Tôi nhớ rất rõ đôi mắt to tròn và sự lúng túng của anh ấy,

Dặn dò nhớ dán băng lên vết thương cổ chân và mắt cá chân

Anh ta ở lại với tôi một tuần để hồi phục sức khỏe và đi lên phía bắc,

Tôi để anh ấy ngồi cạnh tôi bên chiếc bàn, khẩu súng kíp của tôi dựa vào góc phòng.

 ---------

* Loạt bài này gắn thẻ Walt Whitman

 --------

 Nguồn toàn tập: Poetryfoundation 

 Nguồn Section (10): Poetry.org

 --------

* Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân



Không có nhận xét nào: