19/8/24

3.243. FIGS - Louise Glück

  Trong bài thơ "Figs" (Quả sung) – trích tập thơ "A Village Life" – nói về lúc chuyển thu ở làng quê. Louise Glück không tập trung vào những ngày lạnh sắp tới, con người dường như không quan tâm đến thế giới bên ngoài, mà tập trung vào khoảnh khắc hiện tại. Trong suốt bài thơ của mình, tác giả mô tả những hình ảnh, câu chuyện và cảm xúc tiến triển theo cách tinh tế. Câu thơ mô tả thế giới tự nhiên ở đỉnh cao của sự chín muồi nhưng lại trở nên tàn nhẫn bởi chúng ta có thể cảm thấy thế giới đang già đi trong sự hòa hợp giữa con người với tự nhiên.

QUẢ SUNG

Mẹ tôi chế biến quả sung với rượu

ướp đinh hương, thêm ít hạt tiêu.

Những quả sung màu đen hái trên cây.

Rượu vang đỏ và tiêu có mùi khói, vị xi-rô

Tôi từng cảm thấy mình đang ở một đất nước khác.

 

Trước đó, có món gà.

Vào mùa thu, đôi khi có thêm nấm hoang.

Không phải lúc nào cũng có thời gian hái.

Và thời tiết phải thích hợp, ngay sau cơn mưa.

Đôi khi chỉ có gà, nấu với chanh.

 

Bà ấy mở rượu - mang về từ hàng xóm

Không có gì đặc biệt 

tôi vẫn nhớ loại rượu đó – rượu tôi mua không ngon bằng.

 

Tôi làm những thứ này cho chồng

nhưng anh ấy không thích.

Anh ấy thích món mẹ nấu, còn tôi không nấu ngon.

Khi cố làm, tôi dễ nổi cáu –

 

Anh ấy đang cố biến tôi thành một người khác

Anh nghĩ nó là điều đơn giản –

Em hãy chặt gà, bỏ vài quả cà chua vào nồi,

thêm tỏi, nếu có.

Khoảng một giờ sau, em sẽ như ở trên thiên đường.

 

Anh ấy nghĩ rằng việc của tôi là học,

việc của anh không phải là dạy tôi.

Những gì mẹ tôi nấu, tôi không cần phải học.

Tay tôi đã quen, mũi nhận ra mùi đinh hương

vừa nấu vừa làm việc nhà.

Đến lúc cần, tôi làm đúng. Tôi đã thạo.

Lần đầu tiên tôi nếm thử chúng, tuổi thơ của tôi hiện về.

 

Khi tôi còn trẻ, mọi thứ khác hẳn.

Tôi và chồng yêu nhau. Lúc nào cũng muốn ân ái.

 

Giờ về nhà, anh mệt mỏi.

mọi chuyện trở nên khó khăn – kiếm tiền khó

hình hài đổi thay khắc khổ.

Bạn có thể vượt qua những chuyện này khi trẻ -

Đôi khi có chút khó khăn nhưng bạn tự tin.

Nếu không làm được thế này thì làm kiểu khác.

 

Anh ấy nhớ mùa hè nhất; ánh trời bao phủ

Thảm cỏ trở úa, vườn đầy cỏ dại và sên—

 

Đó từng là thời gian tuyệt vời nhất với chúng tôi.

Những lúc trời còn sáng khi anh ấy đi làm về—

chúng tôi biến chúng thành những giờ tối trời.

Mọi thứ đều là bí mật lớn—

kể cả những chuyện tâm tình mỗi đêm.

 

Và mặt trời từ từ lặn xuống;

Chúng tôi thấy ánh đèn của thành phố bật sáng.

Đêm lấp lánh những vì sao

Những vì sao lung linh trên những tòa nhà cao tầng.

 

Có khi chúng tôi thắp nến.

Nhưng không phải mọi đêm.

Hầu hết chúng tôi nằm đó trong bóng tối,

trong vòng tay ôm lấy nhau.

 

Có cảm giác bạn có thể kiểm soát ánh sáng—

đó là một cảm giác tuyệt vời;

bạn có thể làm cho toàn bộ căn phòng bật sáng

hoặc bạn có thể nằm trong không gian đêm,

lắng nghe tiếng xe.

 

Chúng tôi sẽ im lặng sau một lúc. Đêm sẽ trở nên yên tĩnh.

Nhưng chúng tôi không ngủ, không muốn từ bỏ ý thức.

Chúng tôi để cho đêm dẫn dắt, nằm yên ở đó,

không can thiệp. Giờ này qua giờ khác,

người này lắng nghe hơi thở của người kia,

nhìn ánh sáng thay đổi qua cánh cửa sổ cuối giường—

 

Dù bất kể điều gì xảy ra trong cửa sổ đó,

Chúng tôi đều hòa hợp với nó.

    -------------

  Text Available

     1. Theparisreview.org

     2. Mailchi.mp

Không có nhận xét nào: